Anh đã trải qua một thời kỳ đen tối khi còn nhỏ.
Phẫn nộ, im lặng, lo lắng, đau khổ… Anh rơi vào địa ngục vô tận, những người xung quanh bất lực nhìn anh, cho đến khi Hứa Hi Thụy xuất hiện và giải cứu anh.
Hứa Hi Thụy luôn là sự tồn tại thuần khiết và thiêng liêng nhất trong tâm trí anh.
Quý Hàn Xuyên nghiêm nghị ngày thường, nay lại lộ ra nụ cười dịu dàng: “Nhớ.”
Tim anh bắt đầu đập thình thịch không rõ nguyên nhân, càng lúc càng nhanh, mất kiểm soát…
Quý Hàn Xuyên: Chuyện gì vậy! ?
Đột nhiên, có ai đó lao vào vòng tay anh như một viên đạn, đập tan cảm xúc đình trệ của anh.
Quý Hàn Xuyên theo bản năng đỡ lấy người đó.
Cúi đầu người trong lòng cũng ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp.
Thời Vị cười tươi như hoa: “Ông…”
Ánh mắt Quý Hàn Xuyên trở nên lạnh lẽo, tràn đầy vẻ cảnh cáo nguy hiểm.
Đầu óc Thời Vị giật giật: “Ông… chủ?”
Quý Hàn Xuyên…
Cậu không bao giờ ngừng nhảy disco trên mộ người ta*.
*Khiêu chiến điểm mấu chốt.
Quý Hàn Xuyên trực tiếp thả tay ra.
Thời Vị lảo đảo một lúc mới đứng vững, quay đầu lại nhìn, kẻ chủ mưu Mã Hiền Bắc không biết đã trốn đi chỗ nào rồi.
Anh Bắc! !
Vừa rồi –
“Anh Bắc, em muốn đi vệ sinh.” Thời Vị kiên quyết không muốn chào hỏi Quý Hàn Xuyên.
Mã Hiền Bắc không ngừng đẩy cậu: “Lại đi vệ sinh! Cậu không thấy Quý Hàn Xuyên đang đi đến sao!”
“Nhưng em đang vội.”
“Cố chịu một chút đi!” Mã Hiền Bắc sắp bị Thời Vị làm tức chết, đây chính là Quý đại thần đó, người khác thì hận không thể bám lấy để leo lên, còn cậu thì một chút không để ý đến.
Thấy thời cơ đã đến, anh ta âm thầm nhấc chân, đạp Thời Vị ra xa.
Thiếu chút nữa tiễn Thời Vị đi chầu ông bà.
“Thời Vị, cậu bị ngu sao, làm sao có thể gọi Hàn Xuyên là ông chủ?” Trương Tử Tường cười nói, “Cậu muốn vào studio của Hàn Xuyên sao?”
Thời Vị điên cuồng lắc đầu: “Tôi không dám nghĩ đến đâu.”
May quá may quá, mọi người xung quanh đều nghe nhầm.
“Trước đây cậu cũng không có nhát gan như vậy.” Trương Tử Tường cười giới thiệu cho Thời Vị: “Đến đây, gặp Quý đại thần, trong lúc cậu thử vai, Hàn Xuyên…”
Quý Hàn Xuyên kịp thời ngắt lời, đưa tay về phía Thời Vị: “Xin chào.”
Thời Vị không dám làm càn: “Xin chào, tôi tên Thời Vị.”
Hai người họ bắt tay nhau rồi nhanh chóng bỏ ra, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, như thể phong cảnh ở nơi khác đẹp hơn.
Trương Tử Tường nhìn Quý Hàn Xuyên rồi lại nhìn Thời Vị, ánh mắt ông ta sáng lên nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.
“Hóa ra Thời Vị cũng thích anh Hàn Xuyên.”
Giọng nói của Hứa Hi Thụy đột ngột vang lên.
Ba người còn lại:...
Đúng, Hứa Hi Thụy vẫn còn ở đây.
Thời Vị lại điên cuồng lắc đầu, kiên quyết không bước vào cái hố Hứa Hi Thụy đã đào, “Tôi chỉ có lòng kính trọng và ngưỡng mộ vô tận với thầy Quý, tôi đi đây.”
Cái gọi là tôn trọng và ngưỡng mộ này lại giống đang chạy trối chết hơn.
“Anh Hàn Xuyên.”
Quý Hàn Xuyên quay đầu lại nhìn Hứa Hi Thụy, anh nhận ra thiện ý và sự hưng phấn bỗng tuôn ra vừa rồi đã biến mất.
Hai mắt Hứa Hi Thụy phát sáng: “Hôm khác có muốn cùng nhau ăn cơm không? Chúng ta ôn lại chuyện xưa?”
Anh ta nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với dáng vẻ giả tạo của Thời Vị, khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái, giống như một cơn gió xuân.
Quý Hàn Xuyên phát hiện vừa rồi nhịp tim mình đã không chịu khống chế nữa rồi.
Anh lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi phải chuẩn bị quay phim.”
Không nhìn thấy sự phấn khích như mong đợi trên mặt Quý Hàn Xuyên, Hứa Hi Thụy có chút thất vọng, nhưng nụ cười của anh ta vẫn ngoan ngoãn và ngây thơ: “Ừm, em hiểu mà, anh Hàn Xuyên rảnh rỗi nhất định phải tới tìm em nha.”
“Ừ.”
Quý Hàn Xuyên trực tiếp bước qua anh ta, chào những diễn viên lão làng bên cạnh.
Hứa Hi Thụy: ? ? ?
Anh ta có chút sửng sốt, không hiểu tại sao Quý Hàn Xuyên lại lạnh nhạt với anh ta như vậy, thường thì chỉ cần anh ta mỉm cười với người khác thì bọn họ sẽ chủ động đối xử tốt với anh ta.
Hứa Hi Thụy vẫn đứng đó, khóe mắt anh ta nhìn thấy Thời Vị đang trốn trong góc, trong mắt hiện lên một tia hận ý.
Suýt nữa thì quên mất thằng điếm này.
Vừa rồi nhất định là cậu ta cố ý ngã vào trong ngực Quý Hàn Xuyên, cũng thật tâm cơ, chắc chắn cậu ta cố ý cắt đứt cuộc nói chuyện của mình và Quý Hàn Xuyên.
Hứa Hi Thụy mỉm cười đi về phía cậu.
“Là Bắc sai được chưa? Ai biết cậu lại ngã vào trong ngực của Quý Hàn Xuyên, nhưng may mà người ta không quan tâm đến cậu.” Mã Hiền Bắc trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thời Vị hoàn toàn đồng ý.
“Vị Vị.” Hứa Hi Thụy cười yếu ớt, đi về phía bọn họ.
Khi những người xung quanh nghe thấy tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông của anh ta, tất cả đều quay đầu lại, trên mặt cũng bị ý cười cảm nhiễm.
Thời Vị quay đầu sang một bên, chán ghét nói với Mã Hiền Bắc: “Ơ…anh Bắc, người này thật thô lỗ quá, anh ta gọi mọi người là ‘này này’.”
*Vị Vị: (未未) weiwei
*Này này: (喂喂) wèiwèi
Mã Hiền Bắc: …
Hứa Hi Thụy: …
Quần chúng xung quanh: …
Vị Vị …
Này này …
Nếu Thời Vị không nhắc tới như vậy, bọn họ thật sự sẽ không để ý tới cách gọi này.
Giờ nghe kĩ thì quả thật có hơi không xuôi tai.
Dù sao anh ta cũng là ngôi sao tương lai được công ty chú trọng bồi dưỡng, không thể khiến người khác mất mặt khi nói chuyện được, Mã Hiền Bắc vội vàng cười cười nói: “Thụy Thụy, cậu không đừng so đo với tên ngốc này, cậu ấy không biết cách nói chuyện đâu.”
Mã Hiền Bắc quay lại mắng Thời Vị: “Tai cậu không dùng thì hiến để người khác dùng, không nghe ra người ta còn mình là Vị Vị thì cậu còn muốn gọi kiểu gì nữa?”
Thời Vị nghiêm túc nói: “Gọi tôi là anh đẹp trai?”
Quần chúng vây xem không khỏi liếc mắt khinh thường.
“Thật xin lỗi, Tiểu Vị, tôi thật sự không có ý đó.” Hứa Hi Thụy dùng ngón tay nắm góc áo, “Cậu có thể đừng tức giận được không?”
Tỏ ra vẻ mặt như vậy là ý gì, như thể cậu rất quá đáng với anh ta ấy.
Thời Vị không để ý đến anh ta, khóe mắt lại đột ngột liếc thấy Quý Hàn Xuyên đang đi lại đây.
Cậu đột nhiên nhớ tới lời của hệ thống.
Chỉ cần cậu ức hϊếp Hứa Hi Thụy, khiến Quý Hàn Xuyên không chịu nổi thì việc ly hôn sẽ dễ dàng hơn.