“Vậy thì đúng rồi.” Mã Hiền Bắc thở sâu một hơi: “Cậu lập tức đến xin lỗi Hứa Hi Thụy ngay bây giờ. Nếu không, ngày mai tôi sẽ kéo mẹ già 80 tuổi và con gái 3 tuổi của tôi đến nhà cậu đấy!”
Thời Vị: "Mẹ anh đến nấu ăn cho em, con gái anh đến làm nũng cho đẹp nhà cửa à?"
Mã Hiền Bắc: ...
Thời Vị ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mắt sắc bén nhìn vào màn hình, tay gõ phím trên bàn phím nhanh như gió.
Điện thoại bật chế độ loa ngoài, tiếng la hét của Mã Hiền Bắc không ngừng vang lên.
“Ôi trời, cậu cũng đừng nghĩ xem hiện tại cậu đang ở tình huống gì, video giám sát đã bị phát tán, cả mạng đều đang công kích cậu, chỉ cần xin lỗi là xong thôi, sao cứ làm ra vẻ như vậy?”
Mã Hiền Bắc nén cơn tức giận, giọng điệu chân thành khuyên nhủ: “Hứa Hi Thụy không giống cậu, cậu ta là nghệ sĩ được công ty ưu tiên đào tạo, so với cậu ta thì câu thì chẳng là gì cả. Quay về xin lỗi đi. Cậu đã quên cơ hội thử vai khó khăn lắm mới có được sao? Bị phong sát rồi thì còn cách nào lật ngược tình thế không?”
Nói xong, Mã Hiền Bắc lại hạ giọng: “Tôi biết, đến giờ cậu vẫn cảm thấy là Hứa Hi Thụy đã đẩy cậu ra khỏi chương trình thực tập, cậu không phục, nhưng có đôi khi người ta phải cúi đầu…”
Thời Vị dừng lại một chút, môi cong lên, cười lạnh: “Đừng nói nữa anh Bắc.”
Mã Hiền Bắc nghe vậy, hy vọng bùng lên: “Cậu sẽ về xin lỗi?”
Thời Vị nhếch môi: “Anh Bắc, em chỉ thấy anh quá nhiều lời, dù sao em cũng không xin lỗi hay cúi đầu đâu.”
“Cậu thật sự muốn tự hủy hoại mình sao…”
Thời Vị trực tiếp cúp máy.
Trong khi đó, màn hình máy tính bắt đầu chuyển động.
Thời Vị mở to mắt, hiện lên nụ cười: “Quả nhiên là vậy.”
“Haha, tưởng xóa đi là không còn gì sao?”
Chưa đầy mười phút, Thời Vị đã phục hồi video bị xóa, lấy được đoạn mình cần, rồi xóa toàn bộ chứng cứ.
[Kí chủ, sao ngài biết làm những việc này?]
“Chẳng lẽ cậu không biết kiếp trước tôi là một thiên tài toàn năng sao?” Thời Vị tỏ vẻ tự mãn.
[… Vậy kí chủ định làm gì?]
“Chuẩn bị vả mặt.”
[Vả mặt nhân vật chính, kết cục của ngài có thể rất thảm.]
Thời Vị thản nhiên ngáp một cái: “Thì cứ việc vả mặt cho đến khi chết thôi.”
Hệ thống kinh ngạc!
…
Quý Hàn Xuyên ở trong phòng làm việc cả ngày, thảo luận với đội ngũ về công việc sắp tới.
Là quản lý, Phùng Uyển từ khi thành lập studio đã theo sát anh, vì thế cô rất rõ ràng về thân phận của Thời Vị.
Lần này Quý Hàn Xuyên trở về nước là để chuẩn bị rút khỏi làng giải trí, cô không muốn sự nghiệp cuối cùng của anh lại bị vấy bẩn.
Và Thời Vị chính là một mối nguy cơ lớn, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Sau khi các đồng nghiệp rời khỏi, Phùng Uyển mới lên tiếng: “Hàn Xuyên, ngôi sao nhỏ đó đã đồng ý ly hôn chưa?”
Quý Hàn Xuyên trả lời thật lòng: “Chưa nhắc đến.”
Anh định đề nghị tối qua, nhưng Thời Vị nói mệt và cần nghỉ ngơi, hóa ra chỉ là để chuẩn bị đột kích anh trên giường.
Sau đó, anh lại phát hiện chỉ cần nhìn vào mắt Thời Vị là có thể nghe được suy nghĩ của anh, điều này làm đảo lộn kế hoạch của cậu.
Mà hình như đó cũng không phải lý do để không ly hôn.
Nói đến đây, kỹ năng này có hiệu quả với người khác không nhỉ?
Quý Hàn Xuyên thử nghiệm, nhìn vào mắt Phùng Uyển.
Phùng Uyển: ?
“Có chuyện gì?”
Quý Hàn Xuyên nhìn sâu vào mắt Phùng Uyển.
Phùng Uyển bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho cảm thấy rợn người: …
Quý Hàn Xuyên quay đầu, không nghe thấy gì, có vẻ như chỉ hiệu quả với Thời Vị thôi.
“Tiếp tục đi.”
“Anh đừng trách tôi lắm lời, anh vẫn nên ly hôn với ngôi sao nhỏ đó càng sớm càng tốt.” Phùng Uyển mở video trên máy tính bảng: “Cậu ta không phải là người tốt gì.”
Quý Hàn Xuyên xem xong video đang hot.
Phùng Uyển nói một cách chân thành: “Nhìn đi, trong chương trình thực tế mà dám đẩy người xuống nước, nói nhỏ thì là lòng dạ độc ác, nói lớn thì là phạm tội. Mặc dù đẹp trai, nhưng tâm địa lại ác ôn như vậy.”
Cô thực sự không hiểu, tại sao Quý Hàn Xuyên lại chọn người như thế để kết hôn.
Quý Hàn Xuyên đặt máy tính bảng xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Cô không nhận ra sao?”
“Nhận ra cái gì?” Phùng Uyển không hiểu.
“Anh Xuyên, chị Uyển, đã đến giờ.” Trợ lý Lý Tiểu Thần bước vào: “Nếu không xuất phát ngay, thì đạo diễn Trương sẽ phải chờ đợi.”
Phùng Uyển “à” một tiếng, nhanh chóng nói: “Hàn Xuyên, anh đi đi. Yên tâm, tôi sẽ đảm bảo tin tức xấu của người đó không liên lụy đến anh.”
Quý Hàn Xuyên đứng dậy, đi hai bước rồi dừng lại, nhìn sắc mặt của Phùng Uyển vẫn lạnh lùng: “Video hot đó, cô tìm người gỡ xuống đi.”
“Gỡ… Gỡ xuống? Anh định giúp cậu ta?” Phùng Uyển bị sốc, “Anh không muốn ly hôn nữa sao?”
“Ly hôn.” Quý Hàn Xuyên lạnh lùng đến cực điểm: “Nhưng không có nghĩa là tôi muốn thấy cậu ta bị oan uổng.” Coi như là phần thưởng cho việc ly hôn.
Bị oan uổng?
Phùng Uyển nhìn theo bóng lưng của Quý Hàn Xuyên, càng lúc càng không hiểu.
“Hàn Xuyên, cuối cùng anh cũng trở về rồi.” Khi thấy Quý Hàn Xuyên bước vào phòng ăn sang trọng, Trương Tử Tường đứng cạnh mỉm cười: “Bộ phim của tôi mà thiếu cậu thì không xong được.”
“Thầy Trương quá khen.”
Quý Hàn Xuyên có vẻ nghiêm túc, mũi cao, áo sơ mi gọn gàng cài hết cúc, áo sơ mi trắng sạch sẽ vào trong quần, làm nổi bật vóc dáng vai rộng eo thon.
Trương Tử Tường vỗ bờ vai rộng lớn của Quý Hàn Xuyên, ánh mắt đầy tự hào.
Giải thưởng đầu tiên của Quý Hàn Xuyên là từ phim của ông, giờ đây anh đã trở thành ngôi sao hàng đầu không ai sánh kịp, vẫn gọi ông là thầy, thực sự là có lòng tôn trọng rất lớn.
“Đến, tối nay chúng ta cùng nhau tụ tập.”
“Xin mời.”
Bữa tiệc tối của Trương Tử Tường dùng toàn rượu sang, dù Quý Hàn Xuyên có khả năng uống rượu tốt nhưng cũng hơi say, Trương Tử Tường được tài xế khiêng lên xe.
“Anh Xuyên, chúng ta cũng đi thôi.” Trợ lý Lý Tiểu Thần lái xe đến đón anh.