Nghe vậy, lông mày của Biên Túc không nhịn được khẽ cau mày.
Đúng, thật sự không liên quan gì đến hắn.
Tuy nhiên, Biên Lê là người mà hắn yêu quý. Cũng là người cùng hắn trải qua mọi niềm vui và nỗi buồn từ nhỏ đến lớn, và trong tiềm thức đã đem Biên Lê thành một phần của hắn.
Làm sao hắn có thể chịu đựng được việc Biên Lê ở cạnh người khác, thậm chí bị người khác chiếm hữu!
Biên Lê...
Đôi mắt của Biên Túc nhiễm màu đỏ tươi.
Lợi dụng thời điểm này, Biên Lê cắn mạnh vào tay hắn.
Biên Túc tỉnh táo lại, lực tay liền nới lỏng. Nhưng vẫn không buông tay Biên Lê, tựa hồ không cảm nhận được đau đớn.
Biên Lê có chút kinh ngạc.
Cậu ngước mắt lên, thì thấy Biên Túc đang nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
"Vì sao không buông tay ra?"
Biên Túc mím đôi môi mỏng, sau đó sờ đầu cậu.
"Hồi nhỏ em hay cắn anh như thế này."
Lúc trước, những vết cắn của nguyên chủ sẽ không làm Biên Túc đau đớn vì hắn biết cách kiềm chế sức lực, giống như mèo con nghiến răng ngứa ngáy.
Nhưng lúc đó bọn họ còn nhỏ, hầu hết chỉ muốn trêu chọc nhau.
Không giống như bây giờ, Biên Lê thực sự nghiêm túc cắn mạnh. Nhưng Biên Túc vẫn không thu hồi tay.
Dù đã có vết răng sâu ở vùng đó và vết cắn đã bắt đầu rướm máu.
"Cho nên, anh thích bị như vậy phải không?"
Ánh sáng trong mắt Biên Lê lóe lên.
Có vẻ như cậu đã tìm được cách để xoay chuyển tình thế cho việc công lược sắp tới của mình.
Biên Túc không trả lời khi nghe được điều này.
Như muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Biên Túc, ánh mắt Biên Lê rơi vào bàn tay bị cắn chảy máu. Sau đó nắm lấy tay hắn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Biên Túc, cậu cúi đầu rũ mắt nhìn xuống——
Biên Lê thè lưỡi ra liếʍ vét thương trên tay hắn.
"!!!!"
Biên Túc cảm thấy đồng tử của mình co rút lại.
Đầu lưỡi của Biên Lê ấm áp, mang theo nhiệt độ ẩm thuộc về cậu, ẩm ướt và mềm mại.
Chỉ trong chốc lát, Biên Túc cảm thấy toàn thân như bị điện giật.
Trong nháy mắt, mọi sự ép buộc và ngoan ngoãn thỏa hiệp lúc trước đều biến thành bọt nước.
Chắc chắn đó chỉ là sự ngụy trang của Biên Lê trước mặt hắn.
Nhưng hắn không muốn để ý đến nó.
Biên Lê liếʍ sạch vết máu trên vết thương của Biên Túc rồi buông tay hắn ra.
Cảm giác kỳ lạ đó nhanh chóng qua đi.
Ánh sáng trong mắt Biên Lê sáng ngời, đôi môi nhuốm máu quyến rũ xinh đẹp.
"Ca ca, anh không đẩy em ra là vì anh thích cảm giác này đúng không?"
"Nếu anh không trả lời, tức là đang thừa nhận."
Biên Túc cảm giác như nơi mình vừa bị Biên Lê liếʍ qua, tựa hồ như đang bốc cháy.
Hô hấp của hắn trở nên nặng nề.
Biên Lê tiếp tục: "Chẳng phải anh có thói quen ở sạch sao? Làm sao có thể để làn da của mình bị nhiễm mùi của người khác?"
"Em không phải là người khác."
"Đúng rồi, em quả thực không phải ai khác. Em là em trai của anh."
"Nhưng…" Biên Lê dừng một chút.
"Chúng ta không có quan hệ huyết thống."
Cậu tiến lại gần nói: "Ca ca, sao hô hấp của anh lại hỗn loạn như vậy? Vì cái gì không dám nhìn em? Anh có dám thừa nhận rằng, thật ra anh chính là..."
Biên Lê chưa kịp nói ra chữ đó.
"Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, cuối cùng tôi cũng tìm được hai ngươi rồi. Nguyên soái đang vội tìm hai người."
Bởi vì đúng lúc này, quân lính xông vào.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau. Cậu nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bầu không khí giữa hai người...
Biên Túc liếc nhìn cậu và nhanh chóng lấy lại cảm xúc của mình.
"Lập tức đi thôi."
Hắn không nhìn Biên Lê.
Biên Lê nhìn đôi mắt đỏ tươi của hắn, chậm rãi cong môi dưới.
Cậu cũng nghe được giọng nói mà cậu mong muốn.
[Độ hảo cảm của Biên Túc: +10.]
Đêm khuya, sau khi khách khứa rời đi. Biên Lệ ngồi trên ghế chính, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh táo, không hề say.
Biên Túc đã ổn định lại cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng xa cách như trước.
Từ đầu đến cuối, hắn không liếc nhìn Biên Lê dù chỉ một chút.
Nhưng Biên Lê luôn cảm thấy hắn đang che giấu điều gì đó.
Chắc chắn cậu đã nói đúng, chẳng qua là vì thẹn thùng nên không dám nhìn cậu.
Nhẹ nhàng cười nhạo một chút, cậu liền nghe thấy giọng nói của Biên Lệ vang lên.
"Tiểu Lê, con cảm thấy khỏe hơn chưa?"
Biên Lê quay đầu nhìn, ánh mắt rơi vào trên mặt Biên Lệ. Cậu đem tâm tư thu hồi lại rồi gật đầu nói:
"Cha, con không sao. Nhưng cha ơi, sao đêm khuya thế này người không đi nghỉ ngơi. Cha thật sự lo lắng cho sức khỏe của con sao? Này thật sự là..."