Nếu dùng ba chữ để miêu tả cuộc đời Đoan Mộc Vô Cầu, thì đó chắc chắn là: Mệt chết được.
Nếu thêm ba chữ nữa, thì là: Phiền chết được.
Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ mồ côi lang thang, lục rác kiếm đồ ăn, rồi bị một ma tu đang cố gắng tiến lên Kim Đan Kỳ bắt về tu luyện.
Tên ma tu đó bắt một đám nam đồng, dạy bọn chúng những tâm pháp tu luyện đơn giản, rồi ép bọn chúng đấu nhau ngày đêm. Kẻ thắng được ăn và nghỉ ngơi chút ít, kẻ thua thì bị tên ma tu bắt đi, từ đó không thấy tăm hơi, chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Ma tu muốn dùng huyết khí, sát khí và oán hận của kẻ thua để tạo thành trận pháp, giúp gã đột phá lên Kim Đan Kỳ.
Thời gian đối với tu sĩ không như người thường, tên ma tu có thể dùng vài chục năm để bố trí trận pháp này.
Đoan Mộc Vô Cầu sống sót mười năm trong môi trường như vậy, khó khăn lắm mới có thể vượt qua thời kỳ trưởng thành.
Đối với tên ma tu, mười năm chỉ là cái chớp mắt, nhưng với Đoan Mộc Vô Cầu, đó là mười năm cực kỳ mệt mỏi.
Hắn muốn ngủ, muốn nghỉ ngơi, muốn tìm một ngọn núi hoang không có người để ngủ một giấc dài mấy chục năm, bù đắp lại những năm tháng thiếu ngủ.
Lúc đầu, Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ rằng chỉ cần thắng là có thể ngủ, không ngờ mới ngủ chưa được ba canh giờ đã bị roi đánh tỉnh, phải tiếp tục đấu với những người khác.
Dần dần, Đoan Mộc Vô Cầu nhận ra, chỉ có tiêu diệt kẻ đứng sau trận pháp kia hắn mới có thể thực sự tự do.
Thế là hắn giống như vô số nhân vật chính trong tiểu thuyết, trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng của đấu trường. Khi tên ma tu định luyện hóa hắn cùng với trận pháp, hắn đã phản kích gϊếŧ tên ma tu, giành được toàn bộ sức mạnh của tên ma tu, một bước tiến thẳng lên Kim Đan Kỳ.
Đoan Mộc Vô Cầu cũng không rõ sao hắn làm được điều đó. Chỉ nhớ trong phút cuối cùng, trận pháp luyện hóa của tên ma tu lại công nhận hắn mà không công nhận tên ma tu là chủ nhân.
Sau này Đoan Mộc Vô Cầu mới hiểu ra rằng lúc đó hắn thắng vì tham vọng và khát khao của hắn lớn hơn nhiều so với tên ma tu.
Tu chân tức là tu tâm, công lực mạnh mẽ cần phải có tâm cảnh tương xứng để điều khiển.
Tâm cảnh này đối với người chính đạo là thấu hiểu sự hòa hợp giữa trời và người, đối với ma tu là tham vọng và du͙© vọиɠ.
Phải có tham vọng lớn để chứa đựng công lực, và cần có tham vọng lớn hơn để áp chế du͙© vọиɠ, tránh bị tâm ma chi phối do chân khí quá bá đạo.
Đoan Mộc Vô Cầu khao khát nghỉ ngơi hơn nhiều so với tên ma tu khao khát Kim Đan Kỳ.
Thế là hắn thắng.
Ai nói muốn ngủ, muốn nghỉ, muốn lười biếng không phải là một loại khát khao mạnh mẽ?
Sau khi phản kháng gϊếŧ chết tên ma tu kia, Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.
Ai ngờ các ma tu khác cũng đấu đá lẫn nhau. Một ma tông phái mạnh hơn tấn công động phủ vừa giành được của Đoan Mộc Vô Cầu, buộc hắn trở thành thuộc hạ của tông phái này.
Tông phái này coi các ma tu bắt được như trâu ngựa, ép Đoan Mộc Vô Cầu dùng đan hỏa luyện chế oán hồn, nói rằng muốn luyện thành vũ khí tà ác nhất trần đời.
Khi đan hỏa gần cạn kiệt, Đoan Mộc Vô Cầu lại hiểu ra một điều, không tiêu diệt tông phái này, hắn không thể nghỉ ngơi.
Khát vọng nghỉ ngơi mãnh liệt của hắn đã hấp dẫn vũ khí tà ác sắp thành hình. Khi vũ khí sinh ra, tự động nhận hắn làm chủ, giúp hắn tiêu diệt tông phái Ma Đạo này.
Một bước lên Nguyên Anh Kỳ, Đoan Mộc Vô Cầu sờ vũ khí tà ác hứa: "Không ai ép ngươi làm việc nữa, ta sẽ đưa ngươi đi nghỉ ngơi."
Vũ khí tà ác phát ra tiếng kêu vui mừng. Từ khi sinh ra nó đã hòa vào tâm nguyện của Đoan Mộc Vô Cầu, ước mơ khi xuất thế là ngủ yên trong bụi đất, không muốn bị đốt cháy nữa, rất không muốn chiến đấu.
Nhưng cảnh tốt chẳng kéo dài, tin tức về vũ khí tà ác xuất thế đã thu hút vô số ma tu nhòm ngó, tông phái vừa vào tay Đoan Mộc Vô Cầu lại bị bao vây chặt chẽ.
Lúc này đã trưởng thành, hiểu rõ được rất nhiều đạo lý nhân gian, Đoan Mộc Vô Cầu cuối cùng cũng nhận ra một điều, lũ ma tu khốn kiếp này không bao giờ để hắn nghỉ ngơi!
Muốn thực hiện ước mơ của mình, hắn phải trở thành kẻ mạnh nhất trong ma tu, trở thành Ma Tôn tối cao!
Đoan Mộc Vô Cầu mang theo vũ khí lười biếng giống hắn, chủ động xuất kích, chém gϊếŧ trong Ma Đạo mấy chục năm. Cuối cùng, ở tuổi 90, hắn thống nhất Ma Đạo hỗn loạn, trở thành Ma Tôn tối cao.
Hắn đứng thẳng trên đống xương chất thành núi, nhìn xuống đám ma tu quỳ lạy dưới chân, áo bào bay phấp phới trong gió lạnh, như thần sát nhân hạ phàm.