"Cháu, cháu không biết."
Trên mặt Đàm Trường An tràn đầy vẻ hoang mang.
"Cháu không hỏi cô ấy tại sao không thành à?"
Chú anh ta tức giận đập bàn, Lục Thanh Diên là cô gái tốt như thế nào, trong thị trấn Hắc Trúc của bọn họ không ai không biết cô, ban đầu còn tưởng rằng có thể để cháu trai và cô thành đôi, ai ngờ vừa gặp mặt đã tan vỡ!
"Cháu không hỏi, cô ấy cũng không nói!"
Đàm Trường An ấm ức, đồng thời cũng đầy oán hận.
"Cháu còn không khinh thường cô ta là con gái nông thôn, vậy mà cô ta coi thường cháu! Không thành thì không thành thôi, Đàm Trường An cháu còn tìm không được cô gái tốt à?"
Anh ta nói xong cũng đứng dậy đi.
"Chậc, thằng ngốc này! Tiền nước trà cũng không chịu trả, nếu chú là cô gái kia, chú cũng không thèm cháu!"
Chú anh ta vẫn còn đứng sau lưng mắng chửi.
Lục Thanh Diên đi ra khỏi tiệm cơm quốc doanh, không để ý đến giọng nói vừa nói xong đã biến mất trong đầu, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm thở dài.
Những gì vừa xảy ra thật sự là khó hiểu, bây giờ tâm trạng cô rất hỗn loạn, nhưng cô không hối hận khi từ chối Đàm Trường An.
Lúc đầu khi nghe từ thím năm về điều kiện gia đình của đối phương, Lục Thanh Diên đã cảm thấy bọn họ không môn đăng hộ đối, cha mẹ cô chỉ là người bình thường, cả nhà đều là nông dân cày cấy.
Trèo lên cành cao làm động lòng người, nhưng Lục Thanh Diên càng hiểu rõ năng lực của mình, trong điều kiện bất bình đẳng giữa hai gia đình, cuộc sống chắc chắn sẽ không hạnh phúc như tưởng tượng.
Nhưng khi đó cô không thể cưỡng lại lời khuyên của bà nội đang bệnh nặng, bảo cô phải đi gặp mặt xem thế nào, đây là lần đầu tiên Lục Thanh Diên đi xem mắt, trước khi đến cô đã nghĩ, sau khi gặp mặt đối phương, tìm lý do để từ chối là được.
Không ngờ cô lại nhìn thấy bình luận, hơn nữa theo tiết lộ trên bình luận, cô đã kết hôn với Đàm Trường An, chuyện này là sao?
Trước khi đến, cô đã nghĩ, hai người không phù hợp, gặp mặt nói rõ là được, sao có thể kết hôn với Đàm Trường An?
Lục Thanh Diên càng nghĩ càng nghi ngờ, thấy thím năm ở cổng vẫy tay về phía mình, Lục Thanh Diên tạm thời bỏ qua nghi ngờ, nhanh chóng đi về phía đó.
"Sao rồi?"
Thím năm nhìn về phía sau cô, không thấy thằng nhóc nhà họ Đàm đi theo, trái tim lập tức lạnh ngắt.
Lục Thanh Diên lắc đầu, cúi đầu nói nhỏ, "Bọn cháu không phù hợp."
Được rồi, thật sự không thành, nếu thành, thằng nhóc kia sao có thể không tiễn người ta ra ngoài?
Thím năm miễn cưỡng cười với Lục Thanh Diên, "Không sao đâu, đi thôi, chúng ta về nhà."
"Vâng." Thấy thím năm không hỏi thêm gì, Lục Thanh Diên thở phào nhẹ nhõm.
Hai người nhanh chóng đi về phía đội sản xuất Quảng Phúc, bây giờ là đầu mùa xuân, trong ruộng đang bận rộn.
Đội sản xuất Quảng Phúc nơi Lục Thanh Diên sinh sống, không cách thị trấn quá xa, đi bộ nửa tiếng là đến, nếu có xe đạp, đạp nhanh thì mười lăm phút là đến.
Lục Thanh Diên trở về nhà họ Lục, hai đứa cháu nhỏ đang trong sân bốc bùn chơi.
"Cô út!"
"Cô út, cô út!"
Thấy Lục Thanh Diên trở về, hai đứa trẻ chạy đến bên cạnh cô.
Chúng cũng biết trên tay mình có đất, chạy đến bên cạnh Lục Thanh Diên dừng lại, rồi ngẩng mặt đầy đất lên nhìn Lục Thanh Diên cười hề hề.
Lục Thanh Diên nhìn hai khuôn mặt bẩn, cười nói, "Con mèo nhỏ."
"Con là con nhổ nhỏ!"
Gia Sinh bảy tuổi gầm gừ một tiếng.
Thạch Sinh sáu tuổi vội vàng bắt chước anh trai gầm gừ một tiếng, "Đúng rồi, bọn con là nhổ nhỏ!"
"Hổ nhỏ, không phải là nhổ nhỏ." Lục Thanh Diên múc nước rửa tay, rồi lau mặt cho chúng, còn tay thì hai đứa nhỏ còn muốn đi chơi tiếp, cô ấy không rửa.
"Thanh Diên về rồi à?"
Từ trong nhà truyền đến tiếng bà nội Lục.
Lục Thanh Diên đáp lại một tiếng, dặn hai anh em Gia Sinh đi chơi đi, đừng ra khỏi sân, rồi vào phòng bà nội.
Bà nội đã bệnh gần một tháng, đi bệnh viện huyện mấy ngày, cứ nhất định đòi về nhà, nói chết cũng phải chết ở nhà mình.
Bà cụ cứng đầu, không có cách nào, ba người con trai đành phải đưa bà về nhà dưỡng bệnh.
Cha của Lục Thanh Diên là con trai cả, bà nội ở cùng với gia đình cô.
Nhà họ Lục ở trong một cái viện lớn, bên trái là nhà của Lục lão tam, giữa là nhà của Lục lão đại, bên phải là nhà của Lục lão nhị.
Ba gia đình chung sống trong một cái viện lớn, đất canh tác riêng của mỗi nhà đều nằm ngay trước cửa sân, tổng cộng ba mẫu đất, nhà họ Lục không có ai lười biếng, vườn rau đều được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.
"Không thành sao?"
Bà Lục được Lục Thanh Diên đỡ dậy dựa vào gối, bà nhìn cháu gái vài lần kéo Lục Thanh Diên ngồi xuống mép giường, rồi hỏi.
Lục Thanh Diên cúi đầu, "Vâng, không phù hợp."
"Là thằng bé kia nói không phù hợp, hay là con nói?" Bà Lục hỏi.
"... Con nói."
Lục Thanh Diên cắn môi, nhỏ giọng nói.
Bà Lục thở dài, đưa bàn tay gầy gò ra, chọc mạnh vào trán cháu gái hai cái.
"Con bé này! Nhà họ Đàm điều kiện tốt như vậy, người khác chen chúc nhau muốn gả vào, sao con lại cứng đầu như vậy! Chỉ cần nắm chặt trái tim của thằng nhóc nhà họ Đàm, con sẽ đứng vững trong gia đình đó, nhà đó lại chỉ có mỗi thằng nhóc này là con một, con sinh con cái thì càng vững vàng hơn! Có gì không phù hợp đâu!"
Lục Thanh Diên che lấy trán bị chọc đỏ, nghĩ đến những lời bình luận trên màn hình, khuôn mặt trắng sứ của cô đỏ bừng lên.
Thấy vậy, bà Lục nheo mắt nắm lấy cổ tay cô, hạ thấp giọng, "Sao vậy, thằng nhóc này ngoài việc sinh non cơ thể yếu ớt ra, còn bệnh tật gì khác sao?"
Đàm Trường An sinh non, chuyện này bọn họ đều biết.
Mặt Lục Thanh Diên càng đỏ hơn, thấy bà nội cứ nhìn chằm chằm vào mình, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói, "Nếu, nếu anh ta không sinh được con thì sao ạ? Vậy con gả vào, người ta chẳng phải sẽ cho rằng con không thể sinh con sao?"
Thời thế này chính là như vậy, chỉ cần không có con cái, thì đa phần sẽ đổ lỗi cho bụng của người phụ nữ, chứ không bao giờ nghĩ đến đàn ông có vấn đề hay không.
Bà Lục buông tay cô, trầm tư suy nghĩ một lúc, "Cũng đúng, thằng nhóc này sinh non, vốn dĩ đã gầy gò ốm yếu... Tuy nhiên, con nghe ai nói vậy?"
Lục Thanh Diên che lấy khuôn mặt nóng bừng, "Dù sao con cũng thấy bọn con không phù hợp, bà nội, con đã nói rõ ràng với anh ta rồi, chuyện này coi như xong, đừng nhắc lại nữa nhé?"
"Không thành thì không thành vậy " Bà Lục thở dài, "Bà nội cũng sợ con bỏ lỡ một người có gia thế tốt như vậy, bà nội cũng không biết còn sống được bao lâu nữa, chỉ mong con có thể yên bề gia thất trước khi bà nội nhắm mắt xuôi tay, như vậy bà nội nhắm mắt cũng thanh thản."
"Bà nội! Bà lại nói những lời không may mắn."
Lục Thanh Diên mắt đỏ hoe ôm bà, "Con không muốn nghe những lời này!"
"Không nghe. " Bà Lục cười hiền ôm chặt lấy cháu gái, "Chuyện không phù hợp này thì thôi, chúng ta lại đi xem mắt tiếp."
Lúc này Lục Thanh Diên chỉ thấy bà nội gầy hơn rất nhiều, lòng cô buồn bã, ôm chặt bà nội hơn.
"Bà nội, bà phải sống lâu trăm tuổi nhé."