Tô Ngôn vừa về đến nhà thì mẹ Tô cũng vừa tan làm trở về từ công ti.
Mẹ Tô là một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, là nhân viên cấp cao trong một công ty lớn, tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, có trình độ học vấn cao, làm việc rất quyết đoán.
Bà thường không cười nói nhiều trước mặt người nhà, hàng ngày ngoài công việc ra thì đều đốc thúc Tô Ngôn học tập.
Ngược lại, bố của Tô Ngôn tính cách hiền hòa hơn. Ông là giáo viên tiểu học, thường có nhiều thời gian rảnh vào kỳ nghỉ, tính tình rất tốt.
“Ngôn Ngôn về rồi đấy à? Nghỉ ngơi một chút, ăn chút trái cây nhé, lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.”
Ba Tô mặc tạp dề từ trong bếp đi ra, tay cầm một bó cần tây, đang nhặt rau.
Mẹ Tô đang ngồi trên sofa xem tài liệu, khi thấy Tô Ngôn về liền nghiêm nghị hỏi: “Hôm nay ngày đầu tiên ở trường mới, cảm giác thế nào?”
Tô Ngôn cúi đầu, đáp qua loa: “Chả có cảm giác gì.”
Nghe vậy, sắc mặt mẹ Tô lập tức trở nên khó coi.
Bà đặt tài liệu xuống, nhíu mày: “Chả có cảm giác gì? Con còn đang giận dỗi với mẹ đấy à?”
Tô Ngôn nắm chặt quai cặp sách trên vai, mặt không biểu cảm, cũng không trả lời câu hỏi của mẹ, quay lưng bước vào trong phòng.
Mẹ Tô thấy cô đi rồi, trong lòng bỗng nhiên nổi giận. Bà lớn tiếng nói hướng tới cửa phòng:
“Tô Ngôn, con đủ lông đủ cánh rồi đúng không hả? Mẹ cho con chuyển sang trường Trung học số 1 là vì tốt cho con. Con nhìn xem thành tích của mình kém đến mức nào.”
“Nhớ lại chị con đi, hồi chị học cấp ba luôn đứng thứ nhất, xuất sắc hơn tất cả mọi người…”
Mẹ Tô còn chưa nói hết, thì thấy Tô Ngôn bất ngờ mở cửa.
Cô đứng ở cửa, thân hình cô nhỏ bé, gương mặt trắng nõn giờ đây thoáng hiện lên sự phẫn nộ, đôi mắt trong veo lóe lên một tia sáng.
“Con chỉ là một học sinh yếu, nên mẹ không cần phí tâm tư vào con nữa. Chị con đã bị mẹ hủy hoại rồi, mẹ còn muốn hủy hoại con nữa sao?”
Câu nói cuối cùng, Tô Ngôn nói rất bình tĩnh. Mặc dù giọng điệu không chút dậy sóng, nhưng trong đôi mắt cô, ánh nhìn lạnh lẽo, châm biếm mà không có chút ấm áp nào.
“Tô Ngôn, con nói gì? Nói lại lần nữa mẹ xem!”
Mẹ Tô bị lời nói của cô làm cho nổi trận lôi đình, bà tiến lên một bước, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, ba Tô liền vội vàng tiến lên kéo mẹ Tô lại, ôn hoà nói:
“Ngôn Ngôn, sao con có thể nói như vậy với mẹ? Mẹ cũng là vì tốt cho con.”
Tô Ngôn cười nhạt, lạnh lùng nói: “Vì tốt cho con? Ai mà biết được chứ.”
Nói xong, cô không nói thêm gì nữa, đột ngột đóng sầm cửa lại.
Mẹ Tô ở bên ngoài tức giận không chịu nổi, chỉ tay vào ba Tô nói: “Nhìn xem, đây chính là cô con gái mà anh dạy ra, anh cứ nuông chiều nó đi.”
Bà tức giận quay người đi, không thèm nhìn lại, đi thẳng vào phòng sách.
Ba Tô đứng đó, có chút bất lực, đưa đẩy gọng kính lên.
Haiz~
Sao cuối cùng lại đổ lỗi cho ông chứ?
Ông mới là người vô tội nhất trong gia đình này.
____
Tô Ngôn bước vào phòng, tùy ý ném cặp sách lên giường, rồi ngồi trước bàn máy tính, mở máy lên.
Cô mở một phần mềm tên là “Học Hải Vô Nhai”, nhập tài khoản và mật khẩu của mình, đăng nhập vào.
Phần mềm này giống như tên gọi, là phần mềm chuyên dùng để học tập.
Bên trong chia thành nhiều môn học: toán, văn, anh, vật lý, hóa học, sinh học, địa lý, chính trị, lịch sử, v.v.
Mỗi môn học là một phần, tương tự như các phân khu trong trò chơi.
Tô Ngôn trước tiên mở phần vật lý.
Cô nhìn qua bảng xếp hạng hôm nay, đứng đầu vẫn là một người có tên là “J”.