Đặc Công Hàn Phi

Chương 30: Hắc y nhân

Đêm, tĩnh lặng, không một bóng người, tiếng gió vi vu, tiếng lá cây xào xạc trong đêm, nguyệt hắc phong cao*.

*Vốn là “Đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối). Ở đây đơn giản là cướp vật báo vào thời điểm trăng mờ.

Linh Viên.

Bạch Tử Linh đang nằm ngủ trên giường, bỗng, nàng giật mình choàng tỉnh, bật dậy, tư thế phòng thủ nhìn vào trong bóng đêm vô tận.

Đêm nay là một đêm không trăng, trong phòng lại không đốt nến nên người bình thường không thể nào thấy rõ, nhưng Bạch Tử Linh thì khác, nàng là ai chứ?! Huấn luyện với bóng tối là một trong những việc mà đặc công phải làm, từ nhỏ đã được huấn luyện như vậy, đối với bóng tối Bạch Tử Linh nàng quen thuộc hơn ai hết.

Hắc y nhân đứng đó, giữa không gian u tối, khiến nàng không nhìn rõ mặt người đó, chỉ biết nếu xét về thân hình thì nàng có thể khẳng định hắn là một nam nhân, trên tay hắn cầm một thanh kiếm, loé lên ánh sáng sắc nhọn trong đêm.

Mùi máu tươi sọc vào mũi khiến Bạch Tử Linh khẽ nhíu mày, mặc dù nàng là đặc công, gϊếŧ người là một nhiệm vụ không thể tránh khỏi nhưng Bạch Tử Linh nàng có chút ưa sạch, đối với máu nàng không phải ghét nhưng là không thích!

Ánh mắt hắc y nhân liếc nhìn Bạch Tử Linh, không tới một giây hắn liền biến mất, Bạch Tử Linh phản ứng nhanh lập tức phòng bị nhưng dù nàng nhanh thế nào cũng không nhanh bằng hắc y nhân, khi nàng phát hiện thì hắn đã xuất hiện bên cạnh, kề kiếm vào cổ nàng.

Bạch Tử Linh mặt không biểu cảm nhưng trong lòng thì không ngừng thầm mắng võ công cổ đại đúng là đáng chết, mặc dù nàng là đặc công được huấn luyện đặc biệt cũng không thể nhanh hơn nội lực của hắc y nhân!

“Không được hét lên, nếu không... Ta sẽ gϊếŧ ngươi…” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tay, Bạch Tử Linh nhíu mày nhưng cũng không phản bác.

Thấy Bạch Tử Linh im lặng, hắc y hài lòng ngồi xuống, tay đặt trên ngực, bộ dạng đau đớn nhưng lại không mở miệng, kiếm vẫn đặt trên cổ nàng không rời.

Bởi vì hắn ngồi cạnh nàng mà mùi máu tươi càng nồng nặc, trong bóng tối nàng có thể thấy được sự đau đớn của hắn, bởi thanh kiếm đặt trên cổ nàng không ngừng run nhẹ.

Đối với việc đau đớn như vậy mà hắn chẳng rên nửa lời, Bạch Tử Linh thật sự khâm phục hắn. Bất quá khâm phục là khâm phục, nhưng hắn đặt kiếm lên cổ nàng, chuyện này nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng là đợi vết thương của hắn lành đã, thật ra trong hoàn cảnh hắc y nhân lơ là cảnh giác Bạch Tử Linh có thể xoay chuyển tình thế nhưng nàng lại lựa chọn ngồi yên. Nàng không phải loại tiểu nhân thấy người khác bị thương liền thừa nước đυ.c thả câu*! Dù sao ngồi yên nàng cũng không mất một miếng thịt nào!

*Nước đυ.c ám chỉ một trạng thái bất ổn, lộn xộn. Thừa nước đυ.c thả câu ám chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp xào xáo, nạn tai. Hãy hình dung hôi của là như thế nào!

Hắc y nhân thấy Bạch Tử Linh vẫn nghe lời ngồi yên, hắn liền buông kiếm ra cổ nàng, tay xé lấy áo của bản thân, lau chùi vết thương ở ngực.

Bạch Tử Linh được tự do, nàng liếc mắt nhìn qua hắc y nhân bên cạnh, hắn không đeo khăn che mặt nên nàng có thể nhìn rõ dung mạo của hắn.

Đến dị giới này chưa được bao lâu, nhưng Bạch Tử Linh đã gặp qua không ít mỹ nam tử, người nào người nấy đều có vẻ đẹp riêng của bản thân. Tựa như Lãnh Vô Quân, là một mỹ nam lạnh lùng xa cách, tựa như bạch y nam tử trên thuyền hoa, phiêu dật xuất trần, lại tựa như Dạ, yêu nghiệt phong lưu... Mỗi người bọn họ đều có những đặc điểm nổi bật riêng, không giống như hắc y nhân.

Lúc này hắn đang ngồi, mặt cúi xuống, để lộ nửa bên mặt tuấn tú, mắt lạnh lẽo, tựa như băng ngàn năm trên tuyết sơn, mũi cao, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng mím lại, trên người mang khí chất lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, tất nhiên là ngoại trừ Bạch Tử Linh nàng!

Như nhận thấy ánh mắt Bạch Tử Linh, hắc y nhân nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc, trên người mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

“Ngươi bị thương…” Bạch Tử Linh mở miệng, không phải vì nàng muốn cứu hắn nhưng nếu để hắn chết tại đây thì sẽ mang phiền phức đến cho nàng, tất nhiên còn phải tốn công xử lý giấu xác của hắn!

Hắc y nhân im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tử Linh, ánh mắt hắn trong đêm tối sáng đến kì lạ.

Bạch Tử Linh bất đắc dĩ, tuỳ tiện xé vải màn để lau vết thương cho hắn. Không hiểu sao hôm nay nàng lại muốn làm người tốt thế không biết!

Hắc y nhân thấy vậy liền ngăn cản, không cho nàng chạm vào người hắn.

“Ta không muốn máu ngươi làm bẩn phòng ta…”

Bạch Tử Linh không vui mở miệng, dưới ánh mắt của nàng, hắc y nhân liền buông tay, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Nhìn động tác của nàng, hắc y nhân trầm mặc, hắn biết nàng đang cứu hắn, hơn nữa dường như hắn không bài xích nàng chạm vào thân thể hắn, bàn tay cầm khăn lau đi máu trên người hắn, bởi vì không có nước nên hơi vất vả. Lần đầu tiên hắn gặp một nữ tử như nàng, gặp một nam nhân xông vào phòng của bản thân mà không hề la hét, thấy hắn bị thương nàng lại trầm mặc, hắn thật sự không hiểu, nữ nhân Thành Thiên Quốc không phải đυ.ng một chút liền khóc, đυ.ng một chút liền ngã hay sao?! Nhưng nàng thì không giống như vậy, thấy hắn cũng làm vẻ mặt bình thản, rốt cuộc nàng là nữ tử như thế nào...?!

Sau khi lau vết thương trên người hắc y nhân, nàng liền thở ra, vết thương của hắn khá sâu, máu không ngừng chảy ra, vậy mà hắn vẫn kiên cường chống đỡ, tuy nhiên nếu không xử lý vết thương nhanh chóng thì chỉ sợ dù kiên cường thế nào hắn bị mất máu mà chết!

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên phá tan không gian tĩnh lặng, hắn y nhân giật mình, vội vàng cầm kiếm đưa lên cổ Bạch Tử Linh. Thấy vậy Bạch Tử Linh liền không vui liếc mắt nhìn hắn, nàng vừa giúp hắn vậy mà bây giờ lại đặt kiếm vào cổ nàng, đúng là làm ơn mất oán!

“Vào đi…” Bạch Tử Linh lạnh nhạt đáp, hoàn toàn không nghĩ đến thanh kiếm trên cổ nàng, hắc y nhân nhíu mày nhưng hắn lại không ra tay gϊếŧ nàng.

Cánh cửa mở ra, một bóng người xinh đẹp nhanh chóng lướt vào phòng, sau đó lại đóng cửa lại.

Lạc Hàm nhìn tình cảnh trước mắt, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch Tử Linh. Lúc nãy nàng phát hiện có một bóng đêm xông phòng Linh Viên, với trách nhiệm bảo vệ Bạch Tử Linh, nàng tất nhiên sẽ đi theo hắc y nhân. Lạc Hàm trầm mặc đứng bên ngoài, nàng biết Bạch Tử Linh có thể xử lý hắc y nhân, cũng biết Bạch Tử Linh sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng nhận được tín hiệu của Bạch Tử Linh nàng liền xông vào, không ngờ lại là tình cảnh này!

Bạch Tử Linh nhếch môi, không tồi, Lạc Hàm thật sự nhận được tín hiệu của nàng.

Hắc y nhân nhíu mày, là hắn sơ suất nên mới không phát hiện bên ngoài có người. Hắn cúi đầu nhìn Bạch Tử Linh, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp, nếu là trước kia hắn tất nhiên sẽ không do dự gϊếŧ chết nàng, nhưng hắn lại không bài xích nàng đυ.ng chạm... Lại không muốn nàng chết sớm như vậy.

“Lạc Hàm, xử lý vết thương cho hắn…” Dù sao cũng nên để hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hiện tại Thừa tướng phủ tai mắt khắp nơi, nàng không muốn lại thêm một tin đồn nhảm nữa.

Lạc Hàm nhíu mày nhưng vẫn đến bên cạnh xử lý vết thương cho hắc y nhân, hắc y nhân biết nàng không gây hại cho hắn nên để nàng xử lý.

Nhìn Lạc Hàm lấy thuốc từ trong lọ, Bạch Tử Linh nheo mắt, thú vị thật, xem ra còn rất nhiều chuyện mà nàng không biết về Lạc Hàm!