Ta Ở Cổ Đại Làm Xây Dựng

Chương 1: Đi Thuyền

Nước sông chảy xiết, từng con thuyền lớn trôi qua, nước sông cọ rửa tấm ván gỗ, tạo thành từng đợt bọt nước, người đứng trên boong tàu nhìn lại xuống dưới, đều sẽ bị dòng nước chảy xiết làm hoảng sợ đến choáng mắt, phảng phất như dòng nước đang đánh vào sâu trong người mình.

Nước sông mang màu thẫm bích sắc sâu không thấy đáy, bốn phía nhìn lại hoàn toàn không nhìn thấy hai bên bờ sông, chỉ có vài con thuyền nhỏ trôi nổi, chuyên chở binh lính từ phương bắc. Họ chưa từng thấy dòng sông mênh mông như vậy, chưa từng thấy sông lớn như vậy lại không biết bơi, e sợ rơi vào sông sẽ táng thân trong bụng cá.

"Trời ơi, ta không dám nhìn vào nước, sợ mình sẽ ngã xuống," chóp mũi ngửi thấy mùi tanh đặc trưng của nước sông, một binh lính hoảng hốt nói, lòng ngập lo âu, vỗ ngực nói.

"Nếu phải đối mặt với dòng nước này, ta thà lên chiến trường đấu với địch," một binh lính khác mặt mày xanh xao, rõ ràng là bị say tàu đến muốn ngất đi.

"Tướng quân đâu? Tướng quân bơi lội tốt thế, xuống đã lâu rồi, sao còn chưa trở lên?"

"... Đừng để xảy ra chuyện gì đi " một người lo lắng nói.

"Đừng nói bừa!" Nghe thấy hai cái binh lính thì thầm to nhỏ, Phó tướng Trương Trường Nhạc quát lên, "Ngươi nghĩ tướng quân cùng các ngươi giống nhau, chỉ biết đứng trên bờ sao?"

Hai binh lính sợ hãi co rúm lại giả làm đà điểu.

Trương Trường Nhạc nhìn ra phía trước mênh mông cuồn cuộn lại sâu thăm thẩm dòng sông không thấy đáy, cảm thấy bất an. Đoạn tướng quân bơi lội thực sự giỏi đến thế sao? Hắn theo Đoạn tướng quân mấy năm, nhưng không ngờ tướng quân lại bơi giỏi như vậy lại có thể ở dòng sông như thế này tự do bơi lội.

Một lát sau, có người reo lên: "Tướng quân đã trở lại."

Trương Trường Nhạc vui mừng, vội vàng đi đến mép thuyền, thấy tướng quân đang bơi trở về, mới thật sự an tâm, trái tim đang treo lơ lửng nãy giờ cuối cùng cũng quay về chỗ cũ.

Một nam tử cao lớn, mạnh mẽ, nhanh nhẹn leo lên thuyền. Lúc hắn đứng thẳng người lên lộ rõ khí chất của bản thân giống như hạc giữa bầy gà, cơ thể mang cảm giác áp bức người khác, làm cho hắn nổi bật hẳn lên giữa đám đông. Xuất sắc mà nói có thể từ ánh mắt đầu tiên mà nhìn ra hắn không phải là một nhân vật bình phàm.

Hắn mặc quần dài màu vàng, lúc này ướt đẫm dán chặt vào cơ bắp rắn chắc làm lộ rõ ra đôi chân thon dài. Bọt nước chảy qua cơ bắp màu nâu đồng, dưới ánh sáng phát ra tia sáng chói mắt, cơ bụng sáu múi hiện rõ, làm người khác không khỏi ngưỡng mộ.

"Tướng quân, ngài cuối cùng cũng trở lại," Trương Trường Nhạc nói.

Đoạn Xu Bạch cười, vỗ vai phó tướng bám vào vai hắn, tay kia ném cá lên trên boong thuyền, nói: "Tối nay mời các huynh đệ ăn cá."

Boong thuyền tràn ngập cá tươi giãy đạp, bảy tám con cá quẩy đuôi đầy sức sống.

Binh lính dứng một bên kinh ngạc, không ngờ Đoạn tướng quân không chỉ xuống nước bơi lội mà còn bắt được cá. Với những binh lính từ phương bắc đến đều là một đám vịt trên cạn, điều này thật phi thường. Thầm nghĩ: vui sướиɠ.

Trương Trường Nhạc đưa một bầu rượu cho Đoạn Xu Bạch. Đoạn Xu Bạch uống một ngụm, cảm thấy sảng khoái.

"Tướng quân, có phải hay không ăn cá, sau này sẽ không sợ nước đúng không?" Một binh lính say tàu yếu ớt hỏi.

"Có lẽ đi" Đoạn Xu Bạch cười, vỗ vai binh lính kia: "Chúng ta đến Dương Châu bên này, phải học bơi. Chờ thêm một thời gian, các ngươi sẽ được huấn luyện dưới nước."

Nghe thế, nghĩ đến tương lai phía trước đen tối, những binh lính sợ nước cảm thấy tương lai u ám.

Sau khi đùa giỡn với huynh đệ, Đoạn Xu Bạch cầm nửa bầu rượu, bước vào khoang thuyền vén màn lên mà . Vừa vào khoang, hắn liền không chú ý mà ngồi xuống mặt đất, uống một ngụm rượu, mắt hơi nheo lại như có như không nhìn về phía công tử mặc cẩm y hoa phục ngồi trên ghế.

Công tử kia dung mạo tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo đẹp như tranh vẽ, môi hồng nhuận, mũi cao thẳng, khuôn mặt xinh đẹp như thiếu nữ cũng không phải nói quá. Hắn đầu đội ngọc quan, tóc dài đen tuyền rũ xuống. Ngọc quan có tua rũ xuống có vẻ như còn ẩn kẹp ngọc tua, áo xiêm y hỗn hợp vàng nhạt và tuyết trắng, tôn lên vẻ quý phái, bên hông đeo ngọc bội hoa mỹ thật sự là người như ngọc.

Đoạn Xu Bạch lại uống một ngụm rượu chậm rãi nuốt xuống, cảm thán trong lòng, thật sự là quá .... không hợp nhau.

Hắn và đám huynh đệ bên ngoài đều là một đám đàn ông lượm thượm bùn đất như bọn cướp, ở giữa lại có một vị mỹ công tử cùng một gã sai vặt. Đoạn Xu Bạch hoảng hốt cảm thấy chính mình như là mang theo một đám huynh đệ đi cướp bóc công tử nhà giàu, sau đó cường đạo người ta, hoặc cũng là lão đại thổ phỉ cầm đầu đi cướp về một vị như hoa như ngọc đại mỹ nhân, mang theo các huynh đệ trông coi trở về làm áp trại phu nhân……

Nhưng thực tế, công tử kia là phu lang mới cưới của hắn, hiện tại đang cùng hắn đi nhậm chức.

Đúng vậy, vị công tử cao quý mỹ mạo xuất trần này là Đoạn Xu Bạch Đoạn tướng quân hắn phu lang mới cưới, là đích công tử song nhi của Bác Dương Hầu phủ ở kinh thành con trai của Bác Dương Hầu phủ, xuất thân quý tộc, thân phận cao quý.

Đoạn Xu Bạch vốn không phải người ở đây, hắn là một thành viên của bộ đội đặc chủng dã chiến thuộc quân khu Trường Vọng nhưng mà đã giải ngũ ở hiện đại. Trong một lần hành động chi viện cứu người, vì cứu lấy một đứa trẻ nông thôn tám tuổi khiến hắn bị thương, đùi phải lưu lại tàn tật đành phải mang theo tiếc nuối rời quân đội cùng mình gắn bó mười năm. Đoạn Xu Bạch nhìn chính mình tàn tật đùi phải, thật ra không có hối hận vì bản thân xả thân cứu người, chính là đáng tiếc ở chỗ không có cơ hội tham gia Y quốc thi đua quân sự, bởi vì lần này thi đấu, đội của bọn họ chính là huấn luyện đã lâu……

Mang theo 180 vạn tiền xuất ngũ về nhà, Đoạn Xu Bạch chỉ là một gã thô kệch với mong muốn có một cuộc sống đơn giản với một người vợ hiền huệ, sống cùng vợ con, thường xuyên uống chút rượu, tận hưởng hạnh phúc gia đình. Trong nhà, nhị thẩm đã giới thiệu cho anh một cô gái vừa tốt nghiệp đại học được hai năm. Đoạn Xu Bạch đang trên đường đi xem mắt thì xảy ra sự cố. Anh vừa cứu một đứa trẻ 4 tuổi suýt bị xe tải đâm phải thì lại bị tai nạn, khiến anh xuyên không về quá khứ và trở thành Đoạn Xu Bạch tướng quân trong đêm tân hôn.

Vậy là từ đó, anh bất ngờ chuyển từ cuộc sống hiện đại sang thời phong kiến, trực tiếp kết hôn mà không kịp chuẩn bị tâm lý.

Thật là một sự thay đổi quá đột ngột.

Có được một người vợ như hoa như ngọc, nhưng với Đoạn Xu Bạch mà nói cũng không phải chuyện tốt, dù là một cô gái bình thường cũng tốt hơn việc phải lấy một nam nhân. Cho dù là một cái mỹ công tử nhưng xinh đẹp cách mấy cũng là một người đàn ông, lại không có ngực, không có mông như thế nào ngạnh lên. Song nhi dù có thể sinh con, nhưng cuối cùng vẫn là một người đàn ông, không thể nào hoàn toàn thay thế phụ nữ.

Thế giới này quả thật kỳ lạ, ngoài nam nhân và nữ nhân tồn tại, còn có song nhi. Song nhi bề ngoài trông giống nam nhân nhưng có thể sinh con như phụ nữ còn có thể gả chồng , điểm khác biệt so với nam nhân là thường có một nốt ruồi đỏ trên trán. Tuy nhiên, ngoài sự khác biệt về diện mạo thì sức mạnh của họ cũng không bằng nam giới, và khả năng sinh sản cũng kém hơn phụ nữ.

Có thể nói là một quần thể thực xấu hổ

Thế giới này trước có nam nhân nữ nhân, sau lại từ nam tử chuyển biến, biến ra tới song nhi. Trước đây, họ từng được coi là nam tử, nhưng vì không thể sinh con với phụ nữ, họ dần dần được gọi là song nhi

Song nhi ở triều đại này tồn tại không nhiều. Nhưng trong quá khứ, từng có một vị yêu phi mạo mỹ làm rối loạn triều đình, vị mỹ mạo yêu phí đó lại là một song nhi. Sau đó Thái Tổ của đương triều này kế vị liền lập tức ra lệnh vì chấn chỉnh triều đình cho gϊếŧ chết hết những song nhi có dung mạo mỹ lệ. sau này còn có một đoạn thời gian tất cả nam tử làm quan trong triều không được lập song nhi làm chính thê, khiến địa vị của song nhi rơi vào tầm thấp nhất. Sau này, khi đã qua vài đời hoàng đế địa vị của họ mới dần được cải thiện, nhưng trong mắt thế tục thì bọn vẫn không được xem trọng, vẫn là sự tồn tại bất thường

Về phần Đoạn Xu Bạch, anh vốn là một tướng quân được hoàng đế thân phong làm Phiêu Kị tướng quân, mặc dù chỉ là một danh hiệu tướng quân mang theo tiếng khen thôi nhưng đây cũng là vinh dự của anh. Xuất thân từ nông dân, thân phận thấp hèn nhưng anh sinh ra có thể lực vượt trội, vận may mười phần và tài năng quân sự. Trong lúc hoạn quan tác loạn triều chính, đàn áp bá tánh, khiến dân chúng lầm than. Dân chúng ai oán, sự phẩn nộ nổi lên bốn phía, năm kia cuộc khởi nghĩa Kim Liên Đảng phản loạn, Đoạn Xu Bạch lập công lớn, bình loạn dân phản loạn, lại còn cứu tiểu hoàng đế một mạng và thăng chức nhanh chóng, một đường đi lên.

Không chỉ vậy, anh còn là người thân cận với quốc cữu gia, ở trong triều đình trong thời gian ngắn có thể nói là phong quang vô hạn. Tuy nhiên, vì tính cách bảo thủ và không khéo léo trong quan trường, hắn lại đắc tội nhiều người. Sau này lại trừ bỏ được quân khởi nghĩa phản loạn, Đoạn Xu Bạch trong tay cầm trọng binh không biết tốt xấu gia hỏa tự nhiên bắt đầu bị ghi hận bởi tiểu hoàng đế cùng quốc cữu gia

Một lần, tại một buổi yến hội, Đoạn Xu Bạch nhất kiến chung tình phải lòng Bác Dương Hầu phủ nhị phòng đích nữ Tiêu Nguyệt Tình, chuẩn bị lập tức tiến cung tấu thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn, có điều tin tức còn không có truyền đến cung đã bị Tiêu gia biết được, Tiêu Nguyệt Tình châm chọc hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vừa vặn đại phòng Tiêu gia chỉ còn cô nhi quả phụ, nhị phòng tâm sinh độc kế, cùng tiểu hoàng đế bên người hồng nhân làm bộ. Cuối cùng, hoàng đế hạ chỉ gả Tiêu Ngọc Hòa, công tử song nhi của Bác Dương Hầu đại phòng Tiêu gia, cho Đoạn Xu Bạch.

Vốn là cưới một xinh đẹp nương tử lại lập tức biến thành song nhi, việc phải lấy một song nhi thay vì một mỹ nhân khiến Đoạn Xu Bạch cũng bất mãn. Hắn là một người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, để phát tiết sự bực tức hắn làm không ít chuyện hoang đường còn nhéo lấy bím tóc của tiểu hoàng đế, điều này làm hoàng đế ghi hận và đưa hắn đi làm Thái thú Dương Châu là một nơi bần cùng địa phương, thực chất là đày anh ra khỏi kinh thành.

Sau khi nhận được tin này, Đoạn Xu Bạch buồn bã, suốt ngày uống rượu giải sầu. Vào đêm trước lễ cưới, khi say rượu tỉnh dậy, linh hồn của Đoạn Xu Bạch hiện đại đã nhập vào cơ thể anh ta, tạo nên một sự hợp nhất kỳ lạ giữa hai thời đại.

Hai Đoạn Xu Bạch, cả hiện đại và cổ đại, đã hòa nhập làm một.

Bọn họ đều là Đoạn Xu Bạch.