Sở Việt nắm chặt cán đao, các gân xanh nổi lên rõ ràng trên mu bàn tay. Là Thái tử của một quốc gia, một người đứng dưới một người, trên vạn người, làm gì có ai dám liên tục và liên tiếp sỉ nhục hắn như vậy?
Người dẫn đầu trong số những kẻ mặc đồ đen vung tay, ném một quả cầu đỏ tròn vo vào trong miếu.
Sở Việt cúi đầu, chạm phải đôi mắt của Chu thái phó, đôi mắt không nhắm lại.
Chu thái phó đang ở độ tuổi sung mãn, cả gia đình ông ta bị liên lụy vì Sở Việt, trong nửa năm qua đã lao tâm khổ tứ vì hắn, tóc bạc sớm, mặt mũi dính đầy bùn đất, nhìn qua khó mà nhận ra.
Vì Đông Nhạc, ông ta đã cống hiến cả đời, nhưng mà ngay cả toàn thây cũng không thể giữ lại.
Sở Việt quỳ một gối xuống, hắn khép mắt Chu thái phó lại, bên tai vẫn văng vẳng lời ông ta nói:
"Điện hạ, hãy sống sót."
Hắn quay lại đối diện với đôi mắt đầy thâm thúy của Lý Lan Tu, sự nhục nhã ẩn nhẫn thoáng qua, hắn bình tĩnh nói: "Được."
Lý Lan Tu giơ một tay lên, cổ tay hướng xuống, vẫy tay như gọi chó, "Đến đây, lại gần ta."
Sở Việt siết chặt nắm tay trong tay áo, từ từ bước tới.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, những kẻ mặc đồ đen bên ngoài không thể chờ đợi được nữa, người dẫn đầu bước qua ngưỡng cửa vào trong, chỉ thấy thanh niên trên bàn thờ vung chiếc quạt, ánh nến sáng chiếu vào khung quạt.
Ánh sáng chợt lóe lên.
Người dẫn đầu là một sát thủ dày dạn kinh nghiệm, trực giác cho thấy người trước mặt không thể trêu chọc, gã lớn tiếng hô: "Rút lui!"
Khi khung quạt của Lý Lan Tu nhanh hơn cả gã, âm thanh của lưỡi dao sắc bén xuyên qua không khí giống như một mũi tên đứng trên dây, ánh sáng rõ ràng bay lượn như thiên nữ rải hoa.
Âm thanh của vật nặng rơi xuống mưa phát ra "bịch – bịch – bịch", tiết tấu vang lên đầy nhịp nhàng.
Trong đình viện vừa đầy người chốc lát đã trống rỗng, chỉ còn lại những thi thể nằm la liệt, mỗi người đều có một đường đỏ mảnh trên cổ.
Con ngươi của Sở Việt khẽ chấn đống, ngỡ ngàng nhìn những thi thể khắp nơi.
Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, tay vội vã lau đi nước mưa và vết máu trên mặt, "Ta nợ ngươi một lần."
Chứng kiến khoảng cách sức mạnh khổng lồ giữa phàm nhân và tu tiên, hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh, không tự ti cũng không kiêu ngạo, đặt mình ở vị trí bình đẳng.
Sự bình tĩnh và tự tin này khiến Lý Lan Tu rất thích, có khí phách, có dũng khí.
Không hổ là đứa con của thiên mệnh.
Cậu nhìn thoáng qua Sở Việt, hất cằm nói: "Ra ngoài tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại."
Chẳng bao lâu sau, Sở Việt trở lại, đã tắm rửa sạch sẽ dưới mưa, quần áo gọn gàng, khuôn mặt gầy gò lạnh lùng trắng bệch, đôi môi mỏng nhạt màu, đường nét sắc sảo, dù rơi vào tình cảnh này nhưng vẫn giữ được phong thái hoàng gia.
Lý Lan Tu bước xuống từ đài sen, thong thả ngồi lên trên thần đài, "Quỳ xuống trước mặt ta."
Sở Việt nhìn cậu một lát, nâng vạt áo, từ từ quỳ một chân xuống đất.
"Cúi đầu." Lý Lan Tu nâng một tay, linh lực vận chuyển trong lòng bàn tay, tụ lại thành một phù chú trong suốt.
Sở Việt nảy sinh cảnh giác trong lòng, "Đây là vật gì?"
Lý Lan Tu cười một cách đầy ẩn ý, "Nô ấn nha!"
Đây không phải là một từ tốt.
Sắc mặt của Sở Việt căng thẳng.
Lý Lan Tu từ từ giải thích: "Nô ấn là dấu hiệu của nô ɭệ. Có dấu hiệu này, nô ɭệ không thể làm hại chủ nhân. Nếu ngươi muốn gϊếŧ ta, ngươi sẽ chết trước ta. Nếu ta muốn ngươi chết, chỉ cần một ý nghĩ trong đầu."
Nô ɭệ có nô ấn, từ đầu đến chân thuộc về chủ nhân.
Không có phẩm giá, không có bản thân, nếu chủ nhân muốn hắn chết, hắn không thể sống, không khác gì thú cưng của chủ nhân.
Lý Lan Tu hoàn toàn có thể không nói cho Sở Việt, lừa hắn đánh dấu nô ấn trước, nhưng cậu lại muốn nói, cậu thích thú với quá trình nhục nhã đứa con của thiên mệnh.
Sở Việt đột nhiên hối hận vì đã dễ dàng đồng ý, cảm thấy mình bị lừa.
Bàn tay của Lý Lan Tu đặt lên cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, giọng nói lười biếng mang theo chút cám dỗ: "Nghe lời một chút, đừng để ta cảm thấy ngươi muốn nuốt lời."
Sở Việt mím môi kiềm chế sự nhục nhã và tức giận, tay của Lý Lan Tu rất lạnh, như một mảnh băng mỏng manh, ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết.
Xương cổ tay rất mảnh khảnh, làn da hơi tái với mạch máu nhạt màu, rất yếu ớt, có cảm giác như chỉ cần nắm chặt là có thể bẻ gãy.
Sở Việt thật sự muốn bẻ gãy cậu.
Lý Lan Tu vận dụng linh lực khắc vào cổ Sở Việt, nô ấn chỉ có thể được người thi pháp có tu vi cao hơn áp dụng lên người có tu vi thấp hơn, nếu người bị thực thi có tu vi cao hơn người thi pháp, nô ấn sẽ ngay lập tức mất hiệu lực.
Nếu không… thứ nghịch thiên này, việc khắc nô ấn có thể kiểm soát sinh tử của những người mạnh hơn, thì giới tu chân chẳng phải hỗn loạn sao?
Hiện tại tu vi của cậu là Kim Đan sơ kỳ, vì vậy trước khi Sở Việt đạt được Kim Đan, họ vẫn có thể vui vẻ chơi đùa một thời gian.
Phù triện hòa vào bên cổ của Sở Việt, biến thành một dấu ấn nhỏ màu đỏ tươi, ghi tên Lý Lan Tu.
Lý Lan Tu dùng ngón tay xoa xoa dấu ấn, trong mắt thoáng hiện ý cười, cảm giác này - thật tuyệt!
Sở Việt rũ mắt xuống cố gắng kiềm chế sự nhục nhã, khoảng cách quá gần, hương thơm từ người Lý Lan Tu tràn ngập xung quanh, mang lại cảm giác nóng bỏng bí ẩn.
"Ngươi tên gì?"
Lý Lan Tu nắm cằm hắn nâng lên, biết rõ mà còn hỏi.
Sở Việt dùng đầu lưỡi chạm vào hàm dưới, hít một hơi thật sâu, thốt ra hai chữ: "Sở Việt."
"Tên này ta không thích." Lý Lan Tu nhìn thoáng qua Sở Việt, thiếu niên mặc trang phục màu đen, sắc mặt u ám như mây đen, "Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hắc."