Ta Trọng Sinh Đi Theo Ma Tôn Xưng Bá Thiên Hạ

Chương 1: Thẩm Quân Ngọc

Kiếm Tông, Vân Miễu Các:

Giữa những ngọn núi xanh tươi trùng điệp, một tòa lầu các màu trắng lộng lẫy hiện ra từ không trung, nó được che phủ trong sương mù và được bao quanh bởi kết giới kiếm khí màu trắng bạc.

Trong kết giới, bốn mùa như xuân, không có mưa gió, nhưng cũng cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, hệt như một chiếc l*иg làm bằng ngọc trắng tinh xảo.

Mặc dù năm mới sắp đến nhưng nơi này vẫn trống trải, lặng im, một chút không khí ăn mừng cũng không có.

Một thân bạch y nhã nhặn ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm một chiếc hộp gỗ đàn hương màu đen, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên người quẩn quanh một mùi yếu đuối bệnh tật, nhưng đôi mắt nâu nhạt của y lại trong trẻo, ấm áp, hết sức tỏ tường.

Thẩm Quân Ngọc đã ở trong cái l*иg bạch ngọc này suốt trăm năm.

Một trăm năm trước, Thẩm Quân Ngọc ở trong bí cảnh Thiên Phong đỡ thay đệ đệ ruột Thẩm Tư Nguyên một mũi tên chí mạng của ma tu, Kim Đan vỡ nát, tính mạng nguy kịch.

Vị hôn phu của y, Nguyên Mục Châu mặc kệ sự can ngăn của mọi người kí kết khế ước đạo lữ đồng mệnh tương liên với y.

Khế ước đồng mệnh này đã cứu mạng Thẩm Quân Ngọc, nhưng cũng giam giữ tự do của y suốt trăm năm nay.

Cũng bởi vì Nguyên Mục Châu là thiếu tông chủ của Kiếm Tông, thân mang kiếm cốt, vô cùng cao quý, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ gây ra náo loạn toàn thể Giới Tu Chân.

Vì sự an nguy của thiếu tông chủ nhà mình, Kiếm Tông đành phải xây dựng tòa Vân Miễu Các này, thiết lập kết giới, lại phái cao thủ đến canh giữ, chuyển Thẩm Quân Ngọc vào đây để "tĩnh dưỡng".

Một lần "tĩnh dưỡng" này, kéo dài một trăm năm.

Ban đầu, khi Thẩm Quân Ngọc bị thương nặng, Nguyên Mục Châu gần như một tấc cũng không rời khỏi Vân Miễu Các.

Đến khi Thẩm Quân Ngọc không còn nguy hiểm đến tính mạng, Nguyên Mục Châu cũng dần dần đổi thành cách vài ngày mới đến.

Cho đến mấy chục năm trước, sau khi Nguyên Mục Châu trở thành chưởng môn Kiếm Tông, bước lên vị trí Kiếm Tôn, thì mỗi dịp Tết đến mới về một chuyến.

Đối với chuyện này, Thẩm Quân Ngọc chỉ lấy làm tiếc, nhưng chưa từng oán hận, suy cho cùng hành động bất chấp ý kiến

của mọi người quyết tâm kết làm đạo lữ đồng mệnh tương liên với y năm xưa của Nguyên Mục Châu đã đủ chứng minh tất cả.

Với lại, Nguyên Mục Châu từ khi trở thành Kiếm Tôn bộn bề công việc, sao y có thể vì những chuyện này mà nghi ngờ Nguyên Mục Châu chứ?

Hôm nay lại là đêm giao thừa.

Giao thừa năm nay khác với mọi năm, hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày Thẩm Quân Ngọc và Nguyên Mục Châu kết thành đạo lữ.

Thẩm Quân Ngọc dù biết Nguyên Mục Châu có thể không nhớ nhưng từ sáng sớm, y vẫn lục từ đáy rương ra bộ bạch y mà Nguyên Mục Châu yêu thích nhất rồi mặc vào, cũng chuẩn bị xong quà năm mới, ôm ở trong lòng.

Lúc này, y nhìn mặt trời đỏ dần lặn ở núi Tây, đoán chừng Nguyên Mục Châu sắp trở về, bèn đẩy bánh xe lăn ra thềm bạch ngọc ở bên ngoài Vân Miễu Các để chờ hắn.

Ngay khi xe lăn sắp đến giữa sân, bỗng nhiên——

"Nghe nói ba ngày trước lúc Thẩm tông chủ săn được một con xà yêu ở Đông Hải thì bị Thiên Cơ Các đánh lén trọng thương, Kiếm Tôn của chúng ta đã vội vã chạy đến Ngọc Hoành Tông suốt đêm, không biết Thẩm tông chủ thế nào rồi?"

Tay đang đẩy xe lăn của Thẩm Quân Ngọc khẽ khựng lại, xe lăn cũng dừng lại.

"Thẩm tông chủ mà bị thương nặng thì Kiếm Tôn sẽ nổi giận mất."

"Tại sao Kiếm Tôn của chúng ta lại nổi giận khi Thẩm tông chủ bị thương?"

"Suỵt ——" Người nói chuyện đè thấp giọng, "Nghe nói Thẩm tông chủ vì để giúp Kiếm Tôn mau chóng đột phá Đại Thừa, muốn tặng yêu đan của xà yêu cho Kiếm Tôn làm quà năm mới nên mới đi gϊếŧ yêu xà, đương nhiên Kiếm Tôn sẽ đau lòng rồi."

"Thì ra là vậy, xem ra Thẩm tông chủ thực sự rất nặng tình với Kiếm Tôn nhà chúng ta. Còn hơn ai đó, rõ ràng biết cái khế ước đạo lữ chết tiệt kia đã hạn chế cảnh giới của Kiếm Tôn nhiều năm như vậy mà vẫn giả vờ không biết mà chẳng chịu buông tay. Rõ ràng là huynh đệ ruột, sao lại thua kém nhau dữ vậy?"

Trên thềm, Thẩm Quân Ngọc cầm hộp quà trong tay, hơi cụp mắt xuống, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Cuộc bàn tán tiếp tục.

"Nói đến người này ta liền không nhịn được nói mấy lời khó nghe. Chẳng phải được lợi mà còn khoe mẽ sao. Cứ lấy cái ân cứu mạng ra trói buộc Thẩm tông chủ và Kiếm Tôn của chúng ta bao nhiêu năm. Nếu thật lòng yêu Kiếm Tôn thì tại sao không thành toàn cho Kiếm Tôn? Còn hại đệ đệ ruột của mình đến nông nỗi này, thiệt tình."

"Tám phần mười là không nỡ từ bỏ vị trí đạo lữ của Kiếm Tôn rồi!"

"Cơ mà y cũng sống không được lâu nữa đâu, chẳng kéo dài hơi tàn này thêm được bao nhiêu năm nữa, đến lúc đó, người hữu tình sẽ trở thành quyến thuộc thôi."

"Đúng, đúng, loại người này sớm muộn gì cũng sẽ nhận quả báo."

Tiếng bàn luận dần nhỏ đi.

Những ngón tay mảnh khảnh bấu chặt vào hộp quà của Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng cử động.

Một lúc lâu sau, y mới ngước mắt lên, đôi mắt nâu nhạt như thủy tinh hướng về ngày mai, lóe lên chút ánh sáng nhạt.

Kết giới của Vân Miễu Các được thiết lập bởi một vị đại năng, có thể ngăn cách mưa gió và sự xâm nhập của ngoại vật, nhưng không biết từ bao giờ, nó không còn cách ly được những lời bàn tán vu vơ này nữa.

E là, có người cố ý muốn y biết những chuyện này.

Nhưng mà, mấy thứ này không quan trọng.

Điều đáng tiếc duy nhất đối với Thẩm Quân Ngọc chính là, có lẽ Tết năm nay Nguyên Mục Châu sẽ không trở về.

Chỉ vậy thôi.