Chương 47: Mộng
Giấc mơ đó đối với Ân Duệ mà nói cũng giống như mở ra một cánh cửa khác cho hắn, đưa khát vọng sâu trong nội tâm cùng với một chút ngây thơ hoàn toàn hiển lộ trước mặt hắn.Khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Ân Duệ có một chút sợ hãi, hắn sợ cảnh trong mơ bị Phàm biết được, dù sao khi nằm mộng thì Phàm và hắn đang ở cùng một thân thể. Nhưng cho dù sợ hãi thì giấc mơ
kia (
http:
/
/
fynnz.wordpress.com
/
2012
/
01
/
12
/
nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-47
/
” o “Powered by Text-Enhance
)
cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, tỏ rõ khát vọng chân thật nhất trong lòng của hắn.
Sau khi cẩn thận dò xét một thời gian, Ân Duệ phát hiện Phàm vẫn như thường, mười năm qua cũng chưa từng nhìn thấy giấc mơ của hắn, lúc này Ân Duệ mới cảm thấy yên tâm, nhưng giấc mơ đó vẫn như hình với bóng mà lượn lờ trong đầu của hắn.
Một ngày nọ, Ân Duệ tiến vào mật thất treo đầy bức tranh của Phàm, mật thất này chính là bí mật lớn nhất của hắn, nơi đây sưu tầm hết thảy dấu vết của Phàm, là nơi mà hắn có thể tận tình nghĩ đến Phàm, nhớ đến Phàm, không cần lo lắng bị bất luận kẻ nào quấy rầy, là một nơi mà ngay cả Phàm cũng không biết.
Sau khi đem lá thư của Phàm đặt vào trong thùng thì Ân Duệ lại ngẩng đầu lẳng lặng nhìn lên bức tranh của Phàm. Người trong tranh sống động như thật, vẫn dùng nụ cười đó nhìn hắn, đôi mắt giữa hai hàng chân mày rất có thần, lại ẩn chứa một chút ôn nhu, càng nhìn lâu thì sắc mặt của Ân Duệ cũng bất giác trở nên nhu hòa không ít. Hắn mở ra một trang giấy, nhúng bút lông vào mực, hắn chậm rãi phác họa Phàm lên trang giấy, đây là cách mà hắn thường dùng mỗi khi nhớ đến Phàm.
Nhưng khi khuôn mặt của Phàm vừa mới thoáng xuất hiện trên trang giấy thì không biết vì sao trong đầu của Ân Duệ lại xuất hiện cảnh trong mơ, bàn tay của hắn run lên, nhất thời làm hỏng bức tranh.
Ân Duệ nhìn bức tranh bị hỏng, hắn cau mày lại, xé đi trang giấy bị hư, lại một lần nữa nâng bút phác họa, nhưng không biết có phải vì hình ảnh xuất hiện trong đầu quá mức quyến rũ hay không, khiến cho Ân Duệ không thể tĩnh tâm, loại tình huống này hiếm khi xuất hiện trong lúc hắn vẽ tranh về Phàm.
Tinh thần ngẩn ngơ một hồi lâu, khi Ân Duệ nhìn lại khuôn mặt mà mình vừa phác họa thì lập tức trở nên sợ hãi, đây là….
Người trong tranh vẫn là Bạch Phàm, nhưng mi tâm hơi cau lại, đôi mắt khẽ khép hờ, dường như đang rưng rưng nước, bộ dáng vừa nhẫn nại vừa uất ức, Ân Duệ bị người trong tranh gây kinh hãi, nhịp tim đập thình thịch, thậm chí có một chút miệng khô lưỡi ráo, đây là vẻ mặt của Phàm trong giấc mơ đêm hôm đó.
Ân Duệ muốn dời mắt đi, nhưng giống như bị bỏ bùa, ánh mắt cứ dán chặt vào bức tranh, bức tranh này chỉ mới phác họa khuôn mặt mà đã làm cho hắn thất thần lạc vía như vậy, nếu vẽ ra toàn bộ thì….Ân Duệ đột nhiên có một loại ý niệm có thể xưng là tội ác hiện ra trong đầu, muốn vẽ toàn bộ, muốn vẽ hình ảnh của Phàm trong giấc mơ đêm hôm đó, cho dù chỉ là trên trang giấy nhưng vẫn có thể để cho hắn nhìn thấy một lần nữa.
Bàn tay của Ân Duệ có một chút run rẩy, nhưng giọng nói bên dưới đáy lòng của hắn lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt, giọng nói đó đang thúc giục ý niệm chân thật nhất trong lòng của hắn, khiến cho hắn phải khuất phục, cho dù làm như vậy là đang *** ô đối với Phàm. Ân Duệ cố gắng giãy dụa, nhưng suy nghĩ đó quá mức hấp dẫn. Trong đầu của hắn đang thầm nói, chỉ một lần, một lần thôi, vẽ xong rồi thiêu ngay, Phàm sẽ không biết, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào biết.
fynnz.wordpress.com
Bàn tay vẫn đang run rẩy cẩn thận tiếp tục phác họa bức tranh, đầu tiên là tóc, không phải mái tóc chỉnh tề như bình thường mà là một mái tóc rối tung, còn có một chút hỗn độn, sau đó là cổ, không cần phải vẽ cổ áo, y phục bị kéo trễ xuống làm lộ ra bờ vai trơn nhẵn, thêm vài phần dụ hoặc, một cánh tay chống ra phía sau giường, một bàn tay đặt trước người, Ân Duệ không vẽ cụ thể bàn tay đặt trước người, chỉ vẽ đại khái phương hướng rồi chuyển đến chỗ trống ở trước ngực. L*иg ngực, từng nét bút cẩn thận vẽ xuống những đường cơ bắp, khi đến hai khỏa đậu đỏ thì hô hấp của Ân Duệ dần dần trở nên dồn dập, kỳ thật nơi này có thể dùng màu đỏ để vẽ, ánh mắt của Ân Duệ lướt qua màu chu sa đặt trên bàn, như bây giờ đã rất hương diễm, nếu như điểm thêm bằng màu đỏ thắm kia thì e rằng hắn sẽ không thể chịu nổi.
Từ ***g ngực rắn chắc đi xuống cơ bụng mạnh mẽ, đến khi vẽ xuống dưới thì trên mặt của Ân Duệ hiện lên một chút đỏ ửng khác thường, hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó, cuối cùng chỉ mơ hồ vẽ ra một phần, mà bàn tay dự tính sẽ đặt ở trước người lại vừa vặn chạm vào mặt trên, đôi chân thon dài làm nền, thấp thoáng mà lại tràn đầy tình sắc.
Sau khi bức tranh hoàn thành thì Ân Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến khi ngẩng đầu nhìn lại thì ngay cả hắn cũng bị mê mẩn, không ngờ bức tranh lại hương diễm một cách kỳ diệu đến thế này.
Trước kia, dường như ngày nào hắn cũng vẽ tranh về Phàm, nhưng trong tranh Phàm đều mặc xiêm y chỉnh tề, vẻ mặt là nụ cười ấm áp mà giàu thần thái, chưa từng giống như ngày hôm nay, Ân Duệ phát hiện nhiệt độ trên người dần dần tăng cao, hơn nữa ánh mắt của hắn dần dần trở nên thâm trầm, đưa tay chạm vào bức tranh, chuyện sau đó diễn ra rất hợp lẽ thường, tuy rằng Ân Duệ chưa từng làm qua, nhưng thuận theo bản năng của nam nhân thì nó sẽ diễn ra rất tự nhiên.
Hôm nay nhóm ám vệ canh giữ ở bên ngoài cảm thấy thời gian Giáo chủ rời đi thật lâu, nhưng đây không phải vấn đề để bọn họ có thể tìm tòi nghiên cứu, bọn họ chỉ cần trung thành canh giữ bốn phía ở chỗ này là được, trong đó chỉ có một ám vệ vẫn chằm chằm nhìn về một hướng, khi thân ảnh mặt trường bào huyền sắc xuất hiện thì trong mắt của hắn lộ ra một tia sáng, nhưng lại nhanh chóng cùng đám ám vệ nấp vào trong bóng đêm, uyển chuyển như một cái bóng đi theo chủ nhân.
Sau khi Ân Duệ trở lại phòng thì đi ngâm mình trong nước ấm, khôi phục cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, tiếp theo hắn ngồi ngay ngắn ở trước án thư để phê duyệt công văn, đám tỳ nữ tới lui trong phòng đều ngạc nhiên, không biết có phải các nàng bị ảo giác hay không, các nàng cảm thấy hôm nay ánh mắt tối tăm của Giáo chủ đã phiêu tán đi vài phần, không còn khủng bố như trước.
Ban đêm, trước khi lên giường, Ân Duệ nhìn vào bộ bạch y mà mình đã chuẩn bị sẵn, hô hấp trở nên đông cứng, nhưng hắn liền nhanh chóng khống chế thân thể của mình, sau đó ngã lưng lên giường, thả lỏng đầu óc, lẳng lặng chìm vào giấc ngủ say.
Bạch Phàm tỉnh lại như ngày thường, hắn đương nhiên không biết ban ngày Ân Duệ đã cầm lấy bức tranh của hắn mà làm cái gì, cũng không biết bản thân mình đã bị vẽ thành Xuân Cung Đồ, sau khi mở ngăn chứa bí mật rồi đọc thư của Ân Duệ, lại nhìn thấy chồng công văn trên án thư đã được phê duyệt hơn phân nửa, mà trên bàn cũng không còn chén canh tẩm bổ, thay vào đó là một ít điểm tâm mà mình yêu thích, thật sự là một ngày vô cùng hoàn mỹ.
Bạch Phàm đứng dậy rồi mỉm cười tủm tỉm mà mặc y phục, sau đó ăn một chút điểm tâm rồi bắt đầu phê duyệt công văn, bộ dáng vô tư của hắn chỉ có thể làm cho người ta cảm thán một câu, người không biết gì chính là người hạnh phúc nhất.