Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 43

Chương 43: Ước Định
Thức dậy sau giờ nghỉ trưa, Bạch Phàm pha một tách trà rồi ngồi xuống trước máy tính.

Kong Kong ~

Vừa đăng nhập vào chương trình trò chuyện trực tiếp, biểu tượng quen thuộc lập tức nhấp nháy, Bạch Phàm mở ra, chỉ thấy Công Nghi lưu lại một tin nhắn.

Công Nghi: “Lần này anh lại không đến họp mặt hội viên, thật là đáng tiếc.”

Bạch Phàm cười cười, nâng tay gõ xuống: “Vì sao lại đáng tiếc?”

Bên

kia (

http:

/

/

fynnz.wordpress.com

/

2012

/

01

/

09

/

nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-43

/

” o “Powered by Text-Enhance

)

nhanh chóng có tin nhắn hồi âm, “Lần này địa điểm họp mặt ở một khu nổi tiếng về thức ăn ngon, tất cả mọi người đều có lộc ăn.”

Cuối cùng Công Nghi Bác lại gửi sang một tấm hình, Bạch Phàm nhìn những đĩa thức ăn cao cấp đầy màu sắc, không phủ nhận là mình đang bị dụ dỗ.

Phàm ca: “Trông thật là ngon, có công thức nấu mấy món này không?”

Công Nghi: “Sao, anh định tự mình làm thử à? Để tôi tìm giúp cho.”

Công Nghi Bác nhanh chóng gửi cho Bạch Phàm một địa chỉ trang web, Bạch Phàm mở ra, quả nhiên bên trong là công thức nấu ăn của mấy món mà Công Nghi đã ăn. Bạch Phàm vui vẻ gõ xuống bàn phím, “Cám ơn nha, đúng lúc nơi này của tôi có một người nhàn rỗi, để cho cậu ta luyện tập thêm một chút.”

Hai người lại trò chuyện một hồi, sau đó Bạch Phàm thoát khỏi chương trình trò chuyện trực tuyến, in ra công thức nấu ăn rồi cầm lấy bộ đàm mà kêu một tiếng, “Tiểu Tuấn.”

Công Nghi Tuấn nhanh chóng xuất hiện, “Chuyện gì?”

“Buổi tối chúng ta ăn cái gì?” Bạch Phàm hỏi.

Nghe thấy vấn đề như thế, Công Nghi Tuấn lại bắt đầu cảm thấy phiền phức, trưng ra một bộ mặt chù ụ, “Ăn cái gì thì anh tự quyết định đi.”

“Vậy thì tốt.” Bạch Phàm cười tủm tỉm, đưa ra một thực đơn vừa mới in xong, “Tối nay chúng ta ăn thử mấy món mới này đi, mấy món này cậu cứ theo công thức mà làm.”

Công Nghi Tuấn….

Sau đó Bạch Phàm nghe thấy trong nhà bếp có tiếng

bang bang

vang lên, nếu bảo là thái đồ ăn thì có vẻ giống như đang bầm thây thì đúng hơn, Bạch Phàm nhàn nhã uống một ngụm trà, cuộc sống tươi đẹp biết bao.

……

Có lẽ vì thấy được bức tranh của Bạch Phàm cho nên hơi thở rối loạn trong cơ thể của Ân Duệ lại bình ổn một cách thần kỳ. Bế quan tĩnh tu cũng không còn trọng yếu và cấp bách như trước, chỉ cần mỗi ngày bảo trì nội tâm bình thản, vận công điều tức thì có thể dần dần khôi phục như thường.

Ân Duệ không nhắc lại tiếng động kỳ lạ trong thạch thất bế quan, Bạch Phàm cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ chôn sâu một sự nghi ngờ. Nơi đó rốt cục che giấu cái gì?

Vào ban ngày, thế giới của Bạch Phàm càng ngày càng nóng, thế giới ban đêm lại càng ngày càng lạnh, bất quá Bạch Phàm đã quen, hai thế giới có thời tiết hoàn toàn đối lập, hắn cũng đành bó tay, tuy nhiên sự tương phản này có một ưu điểm, chính là không làm cho hắn khi ở trời nóng thì nghĩ đến mùa đông, khi trời lạnh giá thì nghĩ đến mùa hè.

Có một lần, khi Bạch Phàm ăn một loại đá bào hoa quả rất ngon, sau khi ăn xong thì hưng phấn học hỏi để thực hiện, muốn buổi tối làm cho Ân Duệ ăn, nhưng đến khi tỉnh dậy trong thân thể của Ân Duệ, bị nhiệt độ giá rét của mùa đông làm cho rùng mình, háo hức muốn làm đá bào của hắn bị giảm bớt không ít. Nhưng mỗi khi hắn thấy thứ gì tốt thì lại muốn chia sẻ với Ân Duệ, hơn nữa tìm một cục đá vào mùa đông như vậy thì rất dễ dàng, rốt cục Bạch Phàm vẫn làm ra một mâm đá bào. Chủ ý của hắn là muốn để cho Ân Duệ nếm thử, thân thể của Ân Duệ rất khỏe, ăn một hai muỗng đá bào thì cũng không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.

Nhưng Bạch Phàm lại ngẫu nhiên biết được một sự thật từ miệng của tỳ nữ, ngày đó Ân Duệ đã ăn sạch cả mâm đá bào, tưởng tượng hình ảnh Ân Duệ vừa ăn đá bào vừa run lập cập, Bạch Phàm cũng nhịn không được mà rùng mình, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi, từ đó về sau cũng không dám tùy tiện làm những thứ nghịch mùa.

Bạch Phàm vẫn tiếp tục ngâm nga binh thư, đến lúc này hắn đã học thuộc hơn mười quyển binh thư nổi danh nhất thế giới cho Ân Duệ, Ân Duệ cũng bảo hắn không cần tiếp tục học nữa, nhưng Bạch Phàm cảm thấy ban ngày mình rất rãnh rỗi, học thêm một chút binh thư không chỉ giúp cho Ân Duệ mà còn có thể bổ sung tri thức cho mình, cớ gì mà lại không làm?

Hiện tại hắn đang đọc quyển

Võ Kinh Tổng Yếu

do Tăng Công Lượng biên soạn vào đời Bắc Tống, khi đọc đến dòng chú thích, ở tiền kỳ Bắc Tống, trong lúc tác chiến từng dùng một bài thơ ngũ ngôn tiếng Hán có bốn mươi chữ, đại diện cho bốn mươi tình huống hoặc yêu cầu, phương thức này tương tự như dùng mật mã. Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú, mật mã à, hai người dùng chung một thân thể sẽ dễ dàng xảy ra nhiều tình huống đột phát, hắn và Ân Duệ có lẽ nên thống nhất một chút vấn đề, về sau khi gặp phải nguy hiểm mà không thể giao tiếp với nhau thì có thể dùng mật mã để cảnh báo.

fynnz.wordpress.com

Bạch Phàm nhanh chóng đi thăm dò về phương pháp học mật mã, nhưng phát hiện đại đa số đều yêu cầu các công thức tính toán phức tạp, Bạch Phàm lập tức đánh mất ý niệm muốn học mật mã phức tạp, tình huống của hắn và Ân Duệ thì tốt nhất chỉ cần học một chút phương pháp viết thư bí ẩn để cảnh báo là quá đủ.

“Duệ, chúng ta viết thư chưa từng đề ngày tháng có phải hay không?”

“Ừm.”

“Như vậy đi, về sau chúng ta quy ước, nếu gặp phải nguy hiểm mà không thể nói rõ thì sẽ viết thêm ngày tháng vào phía sau lá thư, đem tin tức giấu trong ngày tháng.”

“Hảo.”

Ân Duệ vuốt ve lá thư mà Bạch Phàm viết cho hắn, trong lòng có một loại cảm giác thật ấm áp, Phàm của hắn rất quan tâm đến hắn. Ân Duệ cẩn thận đem lá thư đặt vào trong thùng gỗ chứa đầy thư, sau khi khóa lại thì hắn bước đến trước mặt bức tranh đang treo trên tường, ánh mắt dần dần sâu thẳm.

Ân Duệ tiến lên phía trước hai bước, nhẹ tay sờ lên bức tranh, lại nhìn chăm chú một hồi, tiếp theo hắn cầm lấy bút rồi vẽ xuống trang giấy trắng trên bàn, đối chiếu bức tranh trên tường, chậm rãi vẽ ra thân ảnh của Phàm, sau khi vẽ xong, không biết suy nghĩ như thế nào mà hắn lại thêm vào chính mình ở phía sau lưng Phàm, nhìn bức tranh có Phàm và mình ở bên nhau, Ân Duệ liền bị xúc động, kể từ đó về sau, dưới ngòi bút của hắn không chỉ vẽ một mình Phàm mà còn vẽ thêm chính hắn vào trong tranh.

Ân Duệ giống như bị quỷ ám, vẽ hết bức này đến bức khác, trong tranh hắn và Phàm hoặc là nhìn nhau mỉm cười, hoặc là dắt tay ngắm cảnh, hoặc là cầm kiếm hợp vũ, bố cảnh trải rộng ở những địa điểm quen thuộc.

Cứ như vậy, ngày qua ngày vẽ tranh, Ân Duệ chiếm được một loại cảm giác thỏa mãn, nhưng cũng vì thế mà càng ngày càng cảm thấy cô đơn.

Một ngày nọ, Ân Duệ sờ lên bức tranh có hắn và Phàm đang ôm nhau mà cười, hắn thấp giọng nói, “Làm sao bây giờ, ta rất ghen tỵ với ngươi.” Cho dù biết trong tranh là hình ảnh của chính mình, cho dù biết tình cảnh trong tranh chỉ là hư cấu nhưng hắn vẫn nhịn không được mà ghen với chính mình ở trong tranh khi được kề cận bên Phàm, vì trong hiện thực ngay cả cơ hội được gặp mặt Phàm mà hắn cũng không thể làm được.

“Phàm, sau này ta có thể gặp được ngươi hay không?”

“Chuyện này….ta cũng không biết, bất quá ta rất muốn gặp Duệ.”

“Phàm, có khi nào ta già rồi chết đi mà vẫn không được gặp mặt Phàm một lần hay không?”

“Đừng nói bậy, ngươi vẫn còn trẻ, đừng nhắc đến chết chóc.” Buông bút lông xuống, Bạch Phàm cau mày, hắn phát giác trong lòng có một loại cảm xúc rất buồn rất buồn, dường như có cái gì đó đè nặng trong lòng của hắn, loại cảm giác này thật sự….làm cho người ta vô cùng khó chịu.