Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Với Vợ HE

Chương 20

Khi đó cảm giác bất an, cùng hiện tại không có khác biệt.

Tiếng chuông cũng không có khác biệt.

Hứa Nhược Tinh đẩy cửa tiến vào, đi động của Tô Nghi còn đang vang, cô thấy khó hiếu: "Như thế nào không trả lời điện thoại?"

Tô Nghi nói giọng có chút nhỏ: "Em không biết là ai."

Hứa Nhược Tinh nghe ra trong thanh âm của cô có chỗ không thích hợp, nhíu mày, đi đến bên người cô, nhìn đến tên trên màn hình lập lòe, bấm nhận điện thoại, nói: "Mẹ chị."

Tô Nghi hơi giật mình.

Hứa Nhược Tinh hướng cô gật đầu.

Điện thoại đầu bên kia quả nhiên giọng nói rất lạ: "Tô Nghi đâu?"

"Tô Nghi đang tắm rửa." Hứa Nhược Tinh giải thích, mẹ cô nói: "Ô, con bé có chuyện gì hay không? Hôm nay mẹ cùng ba không kịp đến thăm, ngày mai mới về đến nhà."

Hứa Nhược Tinh trước khi đến có thông báo cho cha mẹ cô, quá nhiều chuyện xảy ra, đều đã quên báo tin bình an, cô nói: "Không có việc gì, Tô Nghi ngày mai liền xuất viện."

Mẹ cô thở phào: "Vậy là tốt rồi, không có việc gì là được."

Hứa Nhược Tinh tắt điện thoại, Tô Nghi lập tức nói: "Thực xin lỗi."

Cô không biết là điện thoại mẹ chị ấy gọi, vẫn luôn để kêu cho tới bây giờ, bởi một hồi chuông điện thoại vừa rồi đã nhấc lên cảm xúc xưa cũ mà cô còn chưa thể bình tĩnh lại.

"Không có việc gì." Cảm xúc nhìn không ra tới có đang vui hay không.

Tô Nghi cúi đầu, lại nói một câu: "Thực xin lỗi."

Hứa Nhược Tinh phát hiện cảm xúc cô ấy thực không thích hợp, vừa mới vào cửa liền phát hiện, nếu chỉ là một cuộc điện thoại xa lạ, như thế nào sẽ làm Tô Nghi không dám trả lời?

Cô ngồi ở bên người Tô Nghi, buông di động cùng máy sấy mới mua về, nhỏ giọng hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Không có việc gì, máy sấy chị mua được chưa?"

Hứa Nhược Tinh gật đầu, cầm máy sấy đưa cho cô ấy, Tô Nghi nhận lấy, rồi hỏi: "Mẹ chị, vừa mới nói cái gì?"

Cảm xúc thấp thỏm lại đến, rất lo lắng.

Tô Nghi không biết trước kia chính mình là như thế nào tiêu hóa được cảm xúc, nhưng cô hiện tại thật sự rất muốn trốn tránh, mở máy sấy ra, ý đồ làm giảm đi giọng nói của Hứa Nhược Tinh.

"Không nói gì cả, mẹ chỉ là lo lắng sức khỏe của em."

"Em không có việc gì." Cơn gió ấm thổi vào tóc ướt, trong chốc lát nóng đến da đầu, cô hấp tấp bỏ ra, Hứa Nhược Tinh thấy thế đi đến bên người cô, tiếp nhận máy sấy trên tay cô, thanh âm vù vù ở trong phòng bệnh yên tĩnh vang lên, hai người không mở miệng nói chuyện.

Hứa Nhược Tinh vốn không định chuẩn bị tắm rửa, nhưng Tô Nghi còn chưa ngủ, ngồi ở trên giường thỉnh thoảng nhìn cô. Cô liền cầm áo ngủ vào phòng vệ sinh, phòng vệ sinh rất nhỏ, tắm vòi sen trong phòng chỉ đủ một người đứng, đơn giản tắm rửa, liếc đến bồn rửa mặt làm vệ sinh cá nhân, bôi một chút dưỡng ẩm, có mùi giống như trên người Tô Nghi.

Từ phòng vệ sinh ra tới thời gian đã không còn sớm, phòng bệnh đã sớm an tĩnh lại, cửa sổ mở ra, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng nói bên ngoài, không lớn không nhỏ, vừa vặn như tiếng ru ngủ.

Hứa Nhược Tinh sợ quấy rầy Tô Nghi, gội đầu cũng không dùng máy sấy, dùng khăn lông khô lau đi nước dính vào trên tóc, vừa nhấc đầu liền trông thấy Tô Nghi đang ngồi ở trên giường bệnh lướt di động.

Giường bệnh mở mỗi đèn đầu giường, trong phòng bệnh đèn đã tắt, ánh sáng từ đỉnh đầu Tô Nghi trút xuống, đem cả người cô bao phủ ở dưới vầng sáng màu vàng nhạt, có vẻ thực ấm áp.

Trong trí nhớ Hứa Nhược Tinh, Tô Nghi luôn luôn đạm mạc, xa cách, mỗi lần cùng cô diễn trò kết thúc sẽ luôn khách sáo kêu một câu Hứa tổng, tựa hồ hai chữ này là mấu chốt, có thể nhanh chóng phân rõ khoảng cách giữa hai người.

Giữa hai người, hiếm khi có thời gian ấm áp như vậy.

Tô Nghi cảm giác có người nhìn, nâng đầu quay qua chỗ Hứa Nhược Tinh đang cầm khăn lông khô đứng ở bên giường bệnh, lại cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, gọi nhỏ: "Vợ ơi?"

Cô ấy gọi một tiếng vợ, Hứa Nhược Tinh không biết phản ứng như thế nào, đột nhiên suy nghĩ, nếu là Tô Nghi không mất trí nhớ, gọi vợ sẽ như thế nào?

Là giống như bây giờ?

Hay là càng xa cách hơn một ít?

Cô ấy sẽ gọi một tiếng vợ không? Thật đúng là tưởng tượng không ra.

Cô còn đang suy nghĩ chăm chú, Tô Nghi đã xuống giường bệnh đến bên người cô, lại gọi: "Vợ ơi?"

Hứa Nhược Tinh hoàn hồn, Tô Nghi đã dựa vào rất gần, gần đến hai người bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy rõ ảnh phản chiếu nơi đáy mắt Tô Nghi, nắm thật chặt khăn lông: "Làm sao vậy?"

"Chị suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì, chỉ là chuyện công việc."

Tô Nghi gật gật đầu, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Công ty em bên kia có cần xin nghỉ thêm mấy ngày nữa không?"

"Không cần đâu. Em không bị thương ở chỗ nào, ngày kia bắt đầu đi làm."

Hứa Nhược Tinh rũ mắt, đối với công việc của cô ấy không có nhiều lời, hai người bình thường cũng không nói chuyện công việc. Thấy Tô Nghi xoay người ngồi lên giường bệnh, cô kéo ra một cái ghế dựa bên cạnh.

Tô Nghi hỏi cô: Chị định làm gì?"

"Ngủ." Hứa Nhược Tinh cầm ghế dựa mở chốt, hai bên kéo ra, là một chiếc giường nhỏ, Tô Nghi nghe được lời nói của cô liền nhíu mày: "Chị muốn ngủ nơi đó?"

Hứa Nhược Tinh theo ánh mắt cô ấy nhìn về phía chiếc giường nhỏ của mình: "Làm sao vậy?"

Tô Nghi so với cô càng thêm nghi hoặc: "Chị vì cái gì không ngủ trên giường với em?"

Hứa Nhược Tinh vài giây không nói chuyện.

Tô Nghi cúi đầu: "Em vừa rồi không trả lời điện thoại của mẹ chị, chị có phải giận em rồi hay không?"

Như thế nào đề tài lại rẽ đến chuyện này? Hứa Nhược Tinh nói: "Không có."

Tô Nghi giương mắt nhìn cô, giọng nói đương nhiên: "Vậy chị vì sao không ngủ chung với em?"

Hứa Nhược Tinh siết chặt chăn lông, hơi hơi cứng lưỡi.

___

Tô Nghi: Chị như thế nào không ngủ chung với em? Chị sợ em sao?

Hứa Nhược Tinh: Nói ngược.