Tô Nghi trước kia, cũng không thích nắm tay Hứa Nhược Tinh, cho dù là làm bộ diễn trước mặt mọi người, các cô cũng cực ít khi nắm tay, hơn phân nửa là kéo. Tô Nghi kéo cánh tay cô, hoặc là để cô kéo Tô Nghi, mười ngón tay đan vào nhau như vậy, số lần ít ỏi không có mấy, ấn tượng sâu nhất chính là lần đó.
Tô Nghi bị cảm nặng, để kịp làm sinh nhật cho bà ngoại, cô cùng Tô Nghi về nhà, Tô Nghi uống thuốc xong ở trên xe ngủ một giấc, tỉnh lại liền bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu vươn tay, cô còn tưởng rằng Tô Nghi là muốn kéo cô, mới vừa dò tay ra, đã bị Tô Nghi nắm lấy.
Tô Nghi trên tay rất nóng, hầm hập thiêu đốt, lòng bàn tay hai người dán vào nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay cô ấy truyền qua, Hứa Nhược Tinh cũng không có buông tay ra, như hiện tại như vậy, cúi đầu nhìn về phía mười ngón tay hai người đan xen.
Một ngày kia, cô cho rằng Tô Nghi bị sốt, sốt đến mơ hồ, nhận nhầm chính mình.
Hiện tại thì sao?
Hứa Nhược Tinh thì thầm: "Tô Nghi."
Tô Nghi nghiêng đầu, hai mắt sáng ngời, lập lòe ánh đèn phản quang, cô cười rộ lên kỳ thật rất đẹp, mặt mày cong cong, tựa như trăng non, Tô Nghi khó hiêu: "Dạ? Làm sao vậy?"
Nói xong hướng bên người cô cọ cọ, tay càng dùng sức nắm chặt tay Hứa Nhược Tinh, ấm áp đánh úp lại, Hứa Nhược Tinh phát hiện chính mình lại bắt đầu tham lam lưu luyến độ ấm như vậy, lắc đầu: "Không có gì."
Cô nói: "Vào đi thôi."
Tô Nghi nhìn cô cười, nắm tay cô đứng ở cửa thang máy, khi lên thang máy bên cạnh có một khách bước vào, ấn lầu 4, Tô Nghi mở miệng: "Vợ ơi, tầng hai."
Hứa Nhược Tinh ấn tầng hai.
Đến phòng đặt trước, các đồng nghiệp đã ngồi xuống, nhìn đến hai người tới lại đứng lên, Tô Nghi nói: "Đều ngồi xuống đi, gọi món ăn chưa?"
Mọi người lắc đầu: "Vẫn chưa gọi, tổ trưởng gọi đi."
"Đúng vậy." Hoàn tỷ nói: "Chúng ta cũng không biết rõ khấu vị của Hứa tổng."
Các cô nói đưa thực đơn cho Tô Nghi, Tô Nghi nói: "Mọi người cứ gọi trước, chúng ta gọi thêm hai món là được."
Rốt cuộc là mời khách tới, như thế nào có thể gọi đồ dựa theo sở thích bản thân, Tô Nghi tuy rằng mất trí nhớ, nhưng lễ nghi cũng không có quên, mọi người nhìn nhau, cuối cùng gọi vài món, cầm thực đơn đưa cho Tô Nghi, Tô Nghi hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị ăn cái gì?"
Giọng nói mang chút lười biến, dường như các cô vô số lần nói chuyện với nhau như vậy, các đồng nghiệp một đám lỗ tai dựng đứng, có hai người làm bộ chơi di động gửi tin vào trong nhóm: "Đoán xem bọn tôi đang cùng ai ăn cơm."
Trong nhóm là thành viên trong tổ hôm nay không tới thăm được, lập tức một đám dấu chấm hỏi bắn ra tới: "Tổ trưởng, còn có Hứa tổng."
"Mọi người không thể tưởng được tổ trưởng bên ngoài là dáng vẻ như thế nào đâu, quá dịu dàng!"
"Hơn nữa còn rất ỷ lại Hứa tổng nữa, cửa miệng luôn là vợ ơi."
"Cái gì?! Tổ trưởng vậy mà cũng gọi vợ ơi!!!"
Nhìn đến các cô kinh ngạc spam tin nhắn, người gửi tin nhắn thấy rất vừa lòng, buông di động, bên kia hai người còn đang thảo luận ăn cái gì, Hứa Nhược Tinh nói: "Đều được đi, chị cũng không kén ăn."
"Chị không phải không thích ăn đồ ngọt sao?" Tô Nghi theo bản năng nói một câu như vậy, nói xong người kia sửng sốt, nhìn về phía đối phương, Hứa Nhược Tinh hỏi cô ấy: "Em nhớ ra rồi sao?"
"Không có." Tô Nghi cười: "Chị có phải không thích đồ ngọt hay không?"
Hứa Nhược Tinh gật gật đầu.
Tô Nghi ý cười càng đậm: "Em biết mà."
Cô dựa bên tai Hứa Nhược Tinh, như làm nũng nói: "Em mất trí nhớ nhưng vẫn đều nhớ rõ thứ chị thích."
Hứa Nhược Tinh ngậm miệng, cô thật đúng là không nghĩ tới Tô Nghi sẽ nhớ rõ khẩu vị của chính mình.
Trước kia khi Tô Nghi cùng nhau ăn cơm gọi món ăn, cô xác thật cố ý tránh đi những món ăn có vị ngọt, Tô Nghi có gọi một món ngô xào đường, cô không chạm vào, Tô Nghi hỏi tới cô mới nói không quá thích ăn đồ ngọt.
Cô còn tưởng rằng Tô Nghi đã sớm quên, hiện tại mất trí nhớ, còn có thể nhớ kỹ.
Tô Nghi cuối cùng gọi vài món ăn, đưa thực đơn cho nhân viên, các cô có người phải tự lái xe, cho nên cũng không uống rượu, gọi đồ nước ép cùng trà, mọi người cùng Hứa Nhược Tinh ngồi ở cùng nhau nhiều ít còn có chút gò bó không được tự nhiên, nhưng có Hoàn tỷ cùng Tô Nghi ở đây, miễn cưỡng nói chuyện được, không khí không đến mức quá xấu hổ, cũng xem như hòa thuận vui vẻ.
Bộ phận các cô trước kia mỗi lần có nhân viên mới gia nhập đều sẽ liên hoan, nghi thức hoan nghênh, nhưng Tô Nghi cực ít khi tham gia, hiện tại thật ra nhân cơ hội này, cùng các cô thân thiết thêm một chút.
"Tổ trưởng, lấy trà thay rượu, kính chị một ly, hy vọng chị cùng Hứa tổng bên nhau trọn đời!"
"Tổ trưởng, hy vọng sức khỏe của chị nhanh chóng khoẻ lên."
"Tổ trưởng, sớm một chút trở về công ty nha."
Mọi người mồm năm miệng mười kính rượu, Tô Nghi uống đến dạ dày có chút khó chịu, cô đứng đậy nói: "Em đi WC."
Hứa Nhược Tinh còn không có mở miệng, Tô Nghi nói với cô: "Vợ, chị đi cùng em được không?"
Dính người đến như vậy.
Mọi người mở rộng tầm mắt, Hứa Nhược Tinh ở trước mặt mọi người đứng dậy, cùng Tô Nghi đi WC, tới gần phòng vệ sinh cửa mở ra, truyền ra tới một chút âm thanh: "Tô luật sư, ly rượu này ông không uống không thể nào nói nổi đi, vừa mới thắng một vụ tuyệt vời như vậy, nghe nói Hoài Hải đã mời các người làm cố vấn cho bọn họ."
Giọng nói của người đàn ông có chút trầm: "Tin tức của các người truyền rất nhanh nha."