Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Với Vợ HE

Chương 5: Tâm tình

Tô Nghi không có để ý nhiều đến nguồn gốc của mật khẩu đó, cô cho rằng Hứa Nhược Tinh có thể nói ra mật mã nhanh chóng như thế, mật mã chắc chắn liên quan tới các cô, nên không đuổi theo hỏi. Hứa Nhược Tinh vốn định giải thích, lại nghĩ đến bác sĩ nói tạm thời không cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Nghi sẽ khiến trí nhớ của cô lần nữa lẫn lộn, liền nhịn xuống.

Triệu Dư không biết việc này, cầm theo máy tính bước vào trong phòng bệnh: "Tìm được rồi, ở chỗ bệnh viện cất giữ."

Nói xong đưa cho Tô Nghi: "Xem thử thiết kế có ở đây không?"

"Tớ gửi cho chị Hoàn rồi."

Triệu Dư ừm một tiếng: "Đã tìm được rồi?"

"Ở trên di động tìm được rồi." Cô ấy nói rồi nhìn Hứa Nhược Tinh cười: "Vợ tớ giúp tìm."

Triệu Dư có chút ê răng.

Hứa Nhược Tinh cảm thấy có chút không khỏe, cô không thể nói cảm giác này đến từ cái gì, Triệu Dư nhìn Tô Nghi, đánh vỡ không khí yên lặng: "Vậy được rồi, vợ của cậu đã tới, tớ phải đi làm rồi."

Triệu Dư làm công việc tự do, mở một cửa hàng bán hoa, có nhân viên cửa hàng, đi muộn một chút cũng không sao. Vốn dĩ muốn xử lý mọi chuyện của Tô Nghi xong xuôi rồi mới quay về cửa hàng, hiện tại phát hiện chính mình ở chỗ này có chút vướng bận, thành thành thật thật muốn đi về trước.

Tô Nghi gật đầu: "Vậy đi đường cẩn thận."

"Ừm, buổi tối tớ lại đến thăm"

Nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh nói: "Có cái gì yêu cầu trực tiếp gọi điện thoại cho em, em ở cửa hàng liền ngay bên cạnh."

Hứa Nhược Tinh mở miệng: "Cảm ơn."

Triệu Dư hướng hai người vẫy vẫy tay.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại có Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi.

Tô Nghi ngồi ở trên giường bệnh, thân người cô không có trầy xước gì, những chỗ khác trên người không có chỗ nào không thoải mái, nhưng ngẫu nhiên sẽ choáng váng đầu, có chút buồn nôn, ở trên giường ngồi nửa tiếng, điện thoại của Hứa Nhược Tinh reng reng vang lên.

Cô nhìn Tô Nghi rồi trả lời điện thoại, trợ lý hỏi về cuộc họp vào buổi chiều, nhẹ đáp: "Hai ngày này không cần sắp xếp cuộc hộp cho tôi, có việc khẩn cấp để Lê Thần trước đi xử lý. Bộ sưu tập xuân hạ? Việc này chờ tôi trở lại rồi mới quyết định, cứ cho bọn họ cãi nhau thêm hai ngày đi"

Cô đâu vào đấy nói xong công việc, sợ quấy rầy Tô Nghi, còn đi về phía cửa sổ, Tô Nghi nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu lên người Hứa Nhược Tinh, một thân trang phục công sở đều có thể toát ra khí chất người mẫu, vai hẹp eo nhỏ chân dài, điển hình dáng người móc treo quần áo, tóc dài xõa trên vai, khuyên tai lắc lư dưới ánh mặt trời, nhẹ nhàng đánh vào lòng Tô Nghi.

Một màn này cực kỳ quen thuộc, Tô Nghi nghĩ trước kia khẳng định là thích nhìn Hứa Nhược Tinh như vậy, mới có cảm giấc thân thiết mãnh liệt như thế.

Thân thiết đến muốn ôm vào lòng.

Tô Nghi xốc chăn lên, chân còn chưa chạm đất, Hứa Nhược Tinh đã tắt điện thoại đi tới, nửa cúi thân người xuống hỏi: "Em muốn làm gì?"

Hơi ngửa đầu, đôi mắt trong veo, phản chiếu rất rõ nét mặt Tô Nghi, Hứa Nhược Tinh có gen hỗn hợp, đường nét khuôn mặt đậm, chân mày cao, sống mũi thẳng tắp, lông mi dài tự nhiên cong vυ't, hoàn hảo hơn so với lông mi giả gắn vào, con ngươi có màu nhạt, khi nhìn người khác rất tập trung, làn da trắng. Vừa rồi Tô Nghi ở cách xa với cô, hiện tại tới gần mới rõ ràng cảm nhận được làm da trắng ngần đó khoác lên lớp áo nào cũng rất đẹp.

Hứa Nhược Tinh, không trang điểm cũng rất đẹp.

Nhìn chăm chú, vẫn là Hứa Nhược Tinh gọi tên mới phản ứng lại, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Em muốn làm gì? Đi WC à?"

Tô Nghi hoàn hồn, nhìn cô cười: "Dạ, chị đỡ em nhé."

Hứa Nhược Tinh đỡ cô ấy đứng dậy, trên người Tô Nghi rất thơm, là hương hoa, một nhãn hiệu lâu đời, nước hoa này rất ít người dùng, nhưng Tô Nghi thích. Hứa Nhược Tinh nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt Tô Nghi, ngửi được cũng là hương nước hoa này, cô sau này còn mua một lọ, đặt ở trong ngăn kéo bàn làm việc của mình.

Tô Nghi đẩy ra cửa phòng vệ sinh, Hứa Nhược Tình thực đúng lúc lui hai bước, đứng ở cửa, khóe mắt cô nhìn thấy nơi cửa phòng bệnh có bóng người qua lại. Hứa Nhược Tinh nhíu mày đi tới cửa, cũng không có mở cửa ra, từ khe hở nghe được bên ngoài có người nói: "Mẹ, chính cái người nằm bên trong phòng này đυ.ng trúng ba, hiện tại cô ta không thừa nhận!"

"Không thừa nhận làm sao được? Ba con hiện tại mới vừa được cấp cứu, tiền thuốc men nhiều như vậy, cô ta dựa vào cái gì không thừa nhận?!"

"Con cũng nói rồi, rõ ràng là cô ta vượt quá tốc độ."

Rầm một tiếng, cửa mở ra.

Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa.

Một người phụ nữ trung niên, còn có một thiếu nữ ước chừng 15-16 tuổi, còn chưa có thành niên, đeo cặp sách, hiển nhiên là vội vàng tới đây, đôi mắt hai người sưng đỏ, mới vừa khóc, Hứa Nhược Tinh cũng không phải là Triệu Dư, Triệu Dư giọng to, ngày thường tiếp xúc với mọi người nhiều, lại là làm ngành dịch vụ, khí thế sẽ không lấn áp như vậy. Hứa Nhược Tinh ở công ty phụ trách đưa ra quyết định, phải thuyết phục được mọi người, cho nên khí thế xuất hiện bức người, mới vừa đối mặt, ánh mắt của cô, người phụ nữ cùng thiếu nữ cảm thấy lạnh lẽo sau sống lưng, chớp mắt bình tĩnh lại, oán giận cũng giảm đi nhiều.

Hứa Nhược Tinh nói: "Xin chào, tôi là người nhà của Tô Nghi, cô ấy cần phải nghỉ ngơi, có chuyện gì mọi người có thể nói với tôi."

Không chút biểu cảm, áp lực từ từ mà đến, cô vốn là khí thế bức người, mặc vào trang phục công sở, càng cùng người trước mặt kéo ra khoảng cách, phụ nữ nhìn vào trong liếc liếc mắt một cái, không thấy được Tô Nghi, bà nói: "Là người nhà cô vượt quá tốc độ đâm vào chồng tôi, cho nên tiền thuốc men các cô phải gánh vác, đừng có chối cãi, tôi biết người nhà cô đã tỉnh, chồng tôi còn chưa thấy tỉnh đâu!"

Hứa Nhược Tinh lúc trước nghe nói một ít, Triệu Dư lòng đầy căm phẫn nói đối phương ngang ngược, cô không muốn có quá nhiều dây dưa: "Giấy chứng nhận sự cố đã có chưa?"

"Giấy chứng nhận sự cố? Tôi liền nhận định là người nhà các cô gây ra đấy!" Ngang ngược vô lý thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Hứa Nhược Tinh giải thích: "Giấy chứng nhận sự cố tai nạn sẽ có phân chia trách nhiệm cụ thể, nên là chúng tôi chịu trách nhiệm, chúng tôi sẽ không trốn tránh."

"Các người đương nhiên trốn tránh không nổi! Chồng tôi còn nằm ở bệnh viện kia kìa! Cô cũng đừng nghĩ chạy! Tôi nói cho cô biết, tôi đều nhớ kỹ tất cả, các cô dám chạy thử xem...."