Tôi Chính Là Hồ Ly Tinh Nam

Chương 3

Hệ thống rất tự tin: “Tin tưởng vào bản thân đi, cậu là hồ ly tinh mà!”

“Lên nào, Tiểu Hồ!”

“Một người đàn ông như trong phim thần tượng phải có một khởi đầu như phim thần tượng! Cầm ly rượu vang đó lên, cậu phải đi qua anh ta một cách thản nhiên khi mọi người đang đi về phía anh ta, đi về phía —— người qua đường đằng sau anh ta! Sau đó để lại ấn tượng sâu sắc và kinh ngạc trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh ta, khiến võng mạc của anh ta mãi mãi khắc ghi khoảnh khắc thoáng qua khó phai này!”

“Được thôi!” Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi, đây là công việc đầu tiên hệ thống giao cho cậu, bây giờ cậu không nơi nương tựa ở thế giới này, muốn sống sót, chỉ có thể dựa vào nó! Dù thế nào cũng không thể làm hỏng!

Cậu cầm ly rượu vang, nở một nụ cười ngây thơ vô hại, theo đám đông đi về phía Thẩm Độc, sau đó vô tình nhún vai một cái...

“Ầm” một tiếng, Thẩm Độc rời khỏi phòng tiệc.

—— Trượt ra ngoài như một cái vèo.

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

Mạc Bắc Hồ kinh hoàng mở to mắt —— Trời ơi! Con người yếu ớt đến thế sao!

Không ngờ cậu mất đi yêu lực, thân thể vẫn mạnh hơn người thường nhiều, thế này thì xong rồi...

Cuối cùng có người phản ứng lại, hợp tác phát ra một tiếng thét chói tai, có người lăn lộn bò dậy đi đỡ Thẩm Độc.

Thẩm Độc hoàn toàn choáng váng.

Hắn ta vừa mới xuất hiện đầy uy phong như tự mang BGM theo, sao lại bất ngờ bước vào thất bại nhục nhã của cuộc đời vậy chứ? Hắn ta ra ngoài kiểu gì đây?

Thẩm Độc bưng đầu gối nhìn chằm chằm vào thủ phạm một cách đờ đẫn —— chàng thanh niên thoạt nhìn mảnh mai thậm chí hơi gầy gò đó đang hoảng hốt mà đứng im bất động, trông có vài phần yếu ớt đáng thương.

Nếu không phải vì hắn ta vừa cảm thấy mình như bị một chiếc xe tải đâm phải, ngay cả hắn ta cũng sẽ nảy sinh lòng thương cảm.

“Thẩm tổng! Thẩm tổng!” Mọi người xung quanh hoảng hốt, cái trán bóng loáng của thư ký Tiểu Lưu đang lắc lư trước mắt hắn ta, Thẩm Độc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mặt lạnh như băng đẩy mặt gã ra và đứng dậy, còn căng đầu gối một cái.

Mạc Bắc Hồ mặt tái mét, xong rồi, không biết võng mạc của hắn ta có mãi mãi nhớ cậu hãy không, nhưng chắc chắn đầu gối của hắn ta sẽ nhớ cậu một thời gian.

Thẩm Độc còn chưa kịp mở miệng, từ tầng hai của phòng tiệc truyền đến một tiếng cười khẽ.

Không khí trong phòng tiệc lại trở nên nặng nề hơn —— ai gan to đến mức dám cười thành tiếng khi Thẩm tổng mất mặt vậy!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng trai quý phái đang ngồi trên xe lăn ở tầng hai.

Anh có đôi mắt cười, dù ngồi trên xe lăn vẫn có phong thái tốt, trông rất thanh lịch và cao quý.

Vừa mở miệng, tỏ ra rất quen thuộc với Thẩm Độc: “Thẩm tổng, lên đây thay bộ quần áo khác nhé?”

—— Vị này chính là chủ nhân buổi tiệc hôm nay, tiểu thiếu gia nhà họ Tạ, Tạ Hào, vừa tiếp quản Giải trí Thiên Hỏa.

Thẩm Độc mặt ủ mày chau, không biểu cảm đi lên tầng hai, nhìn xuống Mạc Bắc Hồ từ trên cao, hỏi anh: “Tạ Hào, cậu ta là ai?”

Mạc Bắc Hồ vừa ra trận đã thất bại, cả người ủ rũ, co ro một bên hai tay nắm chặt ly rượu, nước mắt lưng tròng.

“Tân binh mới ký hợp đồng, tên thì tôi không nhớ.” Tạ Hào cười nói, “Anh hỏi làm gì? Cậu ta chắc chắn không phải cố ý.”

“Tân binh chưa ra mắt, gặp Thẩm tổng anh đây, nịnh bợ còn không kịp, sao có thể cố tình làm anh mất mặt được chứ?”

Thẩm Độc thấy có lý, nhưng vẫn lạnh lùng không nói gì.

“Khó tha thứ à?” Tạ Hào cười khẽ, “Được rồi, gọi cậu ta lên xin lỗi anh đi.”

Anh vẫy tay, ra hiệu cho quản gia phía sau xuống tìm người lên.

“Hừ.” Thẩm Độc sắc mặt dịu đi một chút, nhíu mày nhìn chân của Tạ Hào, “Chân anh sao vậy? Bị Lão Tạ đánh gãy à?”

“Không phải.” Tạ Hào mỉm cười nâng chân lên một chút, “Đây là biểu tượng của sự nổi loạn.”

“Đừng hỏi nhiều thế, anh cũng đâu giúp được tôi.”

...

Dưới lầu, Mạc Bắc Hồ tránh xa đám đông, khóc không ra nước mắt thề trung thành với hệ thống: “A Thống, đây là sự cố, cậu cho tôi một cơ hội nữa đi!”

“Nghĩ theo hướng tích cực, may là tôi đυ.ng phải người đứng đầu của công ty khác! Chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục ở Giải trí Thiên Hỏa!”

“Xin chào.” Quản gia có diện mạo hiền lành đứng sau lưng cậu, “Ngài Mạc, tiểu thiếu gia Tạ mời ngài lên lầu.”

Hệ thống buồn bã mở lời: “Người của Giải trí Thiên Hỏa đã đến.”

“Anh ta đang tiến đến với bản hợp đồng sắp bị chấm dứt của cậu.”

Mạc Bắc Hồ: “...”