Về Quê Làm Ruộng

Chương 1: Xuyên trở lại

"Nghe nói gì chưa? Bệnh nhân hôn mê sâu ở khoa Hồi sức tích cực của chúng ta tỉnh rồi đấy!"

"Hả? Sao lại tỉnh được?"

"Chẳng rõ nữa. Lúc đó Lệ Lệ đang truyền dịch cho cô ấy, vừa mới cắm kim vào thì cô ấy tỉnh dậy, dọa Lệ Lệ sợ hết hồn."

"Vậy à, tỉnh là tốt rồi. Cậu biết tại sao cô ấy bị hôn mê sâu không?"

"Nghe nói cô ấy là diễn viên, xui xẻo gặp tai nạn giao thông, bị một gã say rượu lái xe tông trúng. Tên đó còn nợ nần chồng chất, chẳng có xu nào bồi thường, nghe nói sẽ phải ngồi tù. Đúng là tội nghiệp cho gia đình cô ấy, để giữ mạng sống cho con gái, bố mẹ cô ấy đã dốc hết tài sản, bán cả nhà lẫn xe, nghe nói còn vay mượn thêm rất nhiều."

"Đúng là xui xẻo thật, may mà người ta đã tỉnh lại, tiền bạc rồi cũng kiếm lại được..."

An Tiêu Quân nhắm mắt, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện khe khẽ của hai nữ y tá đi ngang qua hành lang bên ngoài. Cô chính là nhân vật chính trong câu chuyện của họ, và cô cũng cảm thấy thật may mắn khi mình có thể tỉnh lại.

Nhớ lại những gì đã trải qua trong hai tháng hôn mê, An Tiêu Quân vẫn cảm thấy như một giấc mơ. Nhưng thị lực và thính giác nhạy bén hơn hẳn trước kia, cùng với cơ thể đang dần hồi phục nhờ phương pháp hít thở đều đặn, tất cả đều nhắc nhở cô rằng những gì cô đã trải qua không phải là mơ.

Nói ra chắc chắn sẽ chẳng ai tin, trong hai tháng hôn mê sâu, linh hồn của cô đã xuyên không, xuyên đến một thế giới tu chân đầy rẫy nguy hiểm cá lớn nuốt cá bé, thức tỉnh trong thân xác của một nữ tu vừa mới chết.

Để sinh tồn, trong mười năm ở thế giới tu chân ấy, cô không dám lơ là một khắc nào. Bởi vì chỉ cần để lộ ra sự yếu đuối, cô có thể bị kẻ mạnh hơn nuốt chửng bất cứ lúc nào. Cô không cam tâm, cô còn muốn trở về, còn muốn gặp lại bố mẹ. Dù cuối cùng vẫn bỏ mạng trong bí cảnh, nhưng An Tiêu Quân không ngờ rằng sau khi chết, cô lại có thể xuyên không trở về! Hơn nữa còn mang theo bảo vật đã kết nối linh hồn với cô trong bí cảnh!

Tuy rằng bảo vật này đã bị tổn hại nghiêm trọng sau khi cô chết, nhưng vẫn còn hơn hai trăm mét vuông không gian có thể sử dụng, bên trong còn sót lại một số vật phẩm linh tinh.

Như vậy là đủ rồi!

Chỉ cần lấy số vàng bạc châu báu bên trong ra đổi lấy tiền, cô có thể dễ dàng trả hết số tiền viện phí còn nợ, mua thêm vài căn nhà cũng không thành vấn đề, chưa kể bên trong còn có linh thực, đan dược, những thứ đó đều là bảo vật vô giá.

Đây chính là nền tảng tu luyện của cô ở thế giới này.

Mặc dù An Tiêu Quân cũng thất vọng vì đây là một thế giới linh khí suy bại, linh khí mỏng manh, không thể tiến xa trên con đường tu luyện, nhưng sau khi tu luyện có thể kéo dài tuổi thọ, có một thân thể khỏe mạnh cũng rất tốt.

Hơn nữa, cô còn có thể điều dưỡng thân thể cho bố mẹ.

Nghĩ đến đây, An Tiêu Quân cay cay sống mũi, lại nhớ đến dáng vẻ của bố mẹ khi cô tỉnh lại, trong lòng chua xót khôn nguôi. Bố cô năm nay mới ngoài bốn mươi, vốn tóc đen bóng mà giờ đây đã bạc trắng quá nửa, trông như đã ngoài sáu mươi. Mẹ cô vốn đã không được khỏe, giờ gầy trơ xương, toàn thân như chỉ còn da bọc xương, nói một câu dài cũng phải thở dốc.

Cô gặp chuyện, mạng sống của họ cũng mất đi một nửa.

May mắn thay, cô đã trở về.

Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, người bước vào là bố cô, An Quảng Xuyên, trên tay xách theo một cái hộp giữ nhiệt, trên mặt rạng rỡ: "Tiêu Tiêu, bố nấu cháo thịt nạc rồi, con đói chưa, mau ăn đi."

An Tiêu Quân nhận lấy hộp cháo: "Mẹ đâu rồi ạ? Truyền nước xong chưa?"

Mẹ cô vì chuyện cô tỉnh lại mà vui mừng khôn xiết, kích động quá độ nên ngã bệnh, mấy ngày nay ngày nào cũng phải truyền dịch.

An Quảng Xuyên lấy điện thoại ra xem giờ: "Chắc còn khoảng nửa tiếng nữa, bây giờ bố đi đưa cơm cho mẹ con, con ăn xong thì để hộp giữ nhiệt lên bàn bên cạnh, lát bố quay lại dọn."

An Tiêu Quân: "Bố, để con rửa cho, con giờ gần như khỏe hẳn rồi."

An Quảng Xuyên không nghe: "Chờ con xuất viện rồi hãy nói, thôi, con ăn đi, lát nữa mẹ con khỏe rồi, bố sẽ cùng con làm thủ tục xuất viện, nghe lời bố." Nói xong, ông mỉm cười rời đi.

Từ ngày con gái tỉnh lại, bác sĩ nói cô không sao, An Quảng Xuyên liền rũ bỏ vẻ mặt u sầu trước đây, cả ngày đều cười nói vui vẻ.

Trong phòng bệnh yên tĩnh trở lại, An Tiêu Quân chậm rãi húp cháo, đây là hương vị quen thuộc, đã lâu không gặp của gia đình, cô từng ngụm từng ngụm, ăn hết sạch.