Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Chương 49

Đối với Tống Tiền Tiến mà nói, những ngày bị thương này so với trước kia mà nói quả thực là thiên đường, mỗi ngày có thể được ăn cơm Nhan Vũ Hà tự tay làm, cùng với các loại ánh mắt quan tâm cùng lo lắng của cô đều làm cho anh cảm thấy lúc này đây bị gãy chân rất đáng giá.

Loại cảm giác này sau khi nhìn thấy Nhan Vũ Hà bưng canh móng heo vào, Tống Tiền Tiến không khỏi nghĩ, nếu không cần mỗi ngày đều uống canh này thì tốt rồi.

Nhan Vũ Hà nhận định ăn gì bổ nấy cho nên mỗi ngày thay phiên nhau nấu canh móng heo cùng canh xương ống, chẳng qua chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, Tống Tiền Tiến cảm giác mình cũng béo lên một vòng.

Sau khi Nhan Vũ Hà đặt canh xuống vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn về phía anh, Tống Tiền Tiến húp hai ngụm canh mới nhận ra ánh mắt của cô, anh không khỏi nắm chặt bát trong tay, tận lực bảo trì vẻ mặt bình tĩnh: "Vũ Hà có chuyện gì sao?"

“Cái kia, anh có muốn tắm không?" Cuối cùng, giọng Nhan Vũ Hà giống như tiếng muỗi kêu.

Gần đây thời tiết dần dần nóng lên, chính cô mỗi ngày không tắm rửa đều chịu không nổi, nghĩ đến mấy ngày nay Tống Tiền Tiến cũng không thể tắm rửa chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Mấy ngày nay Tống Tiền Tiến quả thật rất khó chịu, thời tiết dần dần nóng lên, mỗi ngày sau khi húp canh xong trên người sẽ toát mồ hôi, anh vốn định đợi hai ngày nữa Đỗ Đại Vĩ lại đây để hắn đỡ mình đi tắm, không nghĩ tới hôm nay Nhan Vũ Hà sẽ chủ động hỏi anh.

Nhìn Nhan Vũ Hà cúi thấp đầu nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt cô nhuộm màu hồng nhạt, Tống Tiền Tiến không biết nghĩ đến cái gì, lập tức gật đầu: "Vậy làm phiền Vũ Hà nhé.



"Bác sĩ nói chân anh không thể dính nước, em múc nước vào trong phòng lau người nhé, anh cảm thấy được không?" Để mình đỡ Tống Tiền Tiến đi vào tắm rửa, Nhan Vũ Hà cảm thấy mình cũng không làm được như thế, dù sao anh cũng quá nặng.

“Ừ, được.

" Trước lau một cái, chờ Đỗ Đại Vĩ tới sẽ thoải mái tắm rửa.

Lúc Nhan Vũ Hà bưng nước vào mặt đã trở nên đỏ bừng, tuy rằng hai người đã là vợ chồng nhiều năm, nhưng thân cận duy nhất vẫn là lần tân hôn, Nhan Vũ Hà nghĩ lát nữa mình phải thay anh lau chùi thân thể nên ngay cả gốc tai cũng đỏ lên.

Nhan Vũ Hà lề mề một hồi, mới ra vẻ trấn định nói: "Quần áo có thể tự cởi không?”

Không biết vì sao, nhìn bộ dáng trấn định tự nhiên này của cô, Tống Tiền Tiến cảm thấy thật đáng yêu, mặt mày anh đều nhiễm ý cười, cười gật đầu: "Ừ, có thể.



Anh chỉ bị thương ở chân, vẫn có thể cởϊ qυầи áo, thậm chí lau chùi thân thể cũng có thể tự mình làm, nhưng anh không muốn cự tuyệt ý tốt khó có được của Nhan Vũ Hà.

Nhan Vũ Hà làm ướt khăn mặt rồi vắt khô chậm rãi đi tới bên giường, nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên giường tim cũng bắt đầu tăng tốc, Nhan Vũ Hà tự nói với mình không cần khẩn trương, có gì phải khẩn trương chứ, cứ coi anh như móng heo cùng xương ống bình thường phải rửa là được rồi.

Nghĩ như vậy, Nhan Vũ Hà đã trấn định không ít, động tác trong tay càng thêm thông thuận.

Đợi đến khi từ phòng Tống Tiền Tiến đi ra, cả khuôn mặt Nhan Vũ Hà nóng đến mức có thể chiên trứng gà, sau khi cô thu dọn xong chậu và khăn lông trong tay mới nhớ tới một vấn đề, Tống Tiền Tiến bị thương ở chân chứ không phải tay, mình hoàn toàn có thể đưa khăn lông cho anh để anh tự mình làm.

Nghĩ tới đây, Nhan Vũ Hà nhịn không được vỗ vỗ đầu mình, vừa rồi sao cô lại không nghĩ tới, còn có Tống Tiền Tiến nữa, chính anh cũng không nghĩ tới điểm này sao?

Người trong phòng lúc này trên mặt cũng không tốt hơn Nhan Vũ Hà chỗ nào, lúc này trong thân thể anh cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt chính mình, thân thể vừa mới lau chùi lại bị mồ hôi làm ướt, Tống Tiền Tiến không khỏi cười khổ một tiếng, mình chà lau cũng uổng phí.

Chuyện vừa rồi đối với anh mà nói thật sự là tra tấn ngọt ngào, chẳng qua nếu như làm lại, anh vẫn nguyện ý làm lại một lần nữa.

Chuyện Tống Tiền Tiến bị thương trải qua vài ngày đã truyền khắp trong tòa nhà của trường học, sau khi Chung Tiểu Điềm nghe được không khỏi giương khóe môi, quả nhiên không phải ai cũng có mạng buôn bán.

Sau khi Tống Tiền Tiến bị thương, Nhan Vũ Hà càng thêm bận rộn, không chỉ phải đi học ở trường, mỗi ngày còn phải về nhà chăm sóc Tống Tiền Tiến, buổi tối còn phải đi học ban đêm.

Hôm nay cô mới từ nhà xuất phát đi học ban đêm, không ngờ gặp Trịnh Văn Quảng ở gần Dạ Đại, cô gật đầu xem như chào hỏi, không ngờ lại bị Trịnh Văn Quảng gọi lại: "Vũ Hà, chúng ta tâm sự chút đi.



Nhan Vũ Hà không cảm thấy cô và Trịnh Văn Quảng có gì hay để trò chuyện, nhưng mấy năm nay đối phương quả thật đã chăm sóc mẹ con cô rất nhiều, cho nên lời cự tuyệt cũng nói không nên lời, vì vậy cô dừng bước: "Anh muốn nói chuyện gì?"

Nhan Vũ Hà nói xong cúi đầu nhìn thời gian, cũng may, cách giờ học còn một lúc, cho nên nói ngắn gọn hẳn là đủ thời gian.

Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, Trịnh Văn Quảng nhất thời có chút chua xót, bắt đầu từ khi nào bọn họ lại trở nên xa lạ như vậy?

Cho dù không có hôn ước năm đó, hắn cho rằng từ nhỏ bọn họ cùng nhau lớn lên, ít nhất cũng còn có tình ý khi còn bé, nhưng hiện tại thái độ của Vũ Hà đối với hắn tựa như một người xa lạ.

Trịnh Văn Quảng gặp Nhan Vũ Hà ở chỗ này cũng là ngoài ý muốn, hắn tới bên này là vì mời chào nhân tài, dù sao hắn gây dựng sự nghiệp, dưới tay cũng cần người, sinh viên đại học đứng đắn đều đã được phân phối công việc, cho nên hắn muốn tới Dạ Đại bên này thử thời vận.

“Nếu anh không có việc gì em đi trước đây, lát nữa em còn có tiết.

" Nhan Vũ Hà thấy hắn cúi đầu không biết suy nghĩ gì liền mở miệng nói.

"Đợi đã, Vũ Hà, anh muốn thay mẹ xin lỗi, mẹ anh vẫn luôn là người như vậy, em không cần để ý tới lời của bà ấy, sau này em không muốn trở về cũng không cần miễn cưỡng bản thân.

" Đối với Nhan Vũ Hà, Trịnh Văn Quảng vẫn luôn cảm thấy có lỗi, nếu như không có mẹ hắn phản đối thì cô đã sớm gả cho mình rồi, sau này cũng sẽ không xảy ra chuyện rơi xuống nước.

“Trịnh Văn Quảng, anh không cần xin lỗi vì chuyện này, mẹ anh là mẹ anh, anh là anh, điểm ấy em vẫn có thể phân rõ, em sắp muộn học rồi nên cũng không nhiều lời với anh nữa.

" Nhan Vũ Hà có đôi khi nghĩ, cách làm của Nhϊếp Tiểu Bình không có gì đáng trách, ai không muốn tìm cho con trai mình một người tốt nhất, nhưng chuyện bà ta không nên nhất chính là lá mặt lá trái, nếu không hài lòng với cô thì ngay từ đầu nên nói ra, mà không phải trên mặt đáp ứng, sau lưng lại bới móc cố ý làm khó cô.

Nhìn bóng lưng Nhan Vũ Hà rời đi, Trịnh Văn Quảng không khỏi thở dài, hắn cũng không biết người hai nhà sao lại đi tới bước hôm nay.

Nếu tất cả mọi người ở chung không thoải mái, như vậy về sau hãy cứ tận lực bảo trì khoảng cách đi.

Đối với chuyện này, Trịnh Văn Quảng thật ra vẫn có chút tự trách, lúc trước hắn vẫn cho rằng Chung Tiểu Điềm thật lòng thích Nhan Vũ Hà, thật lòng coi cô là bạn.

Nhưng lần này sau khi trở về hắn mới phát hiện trước kia hắn sai thái quá, Chung Tiểu Điềm đối với Nhan Vũ Hà có địch ý nhưng chính cô ta cũng không phát hiện ra, thậm chí địch ý này cũng ảnh hưởng đến Viện Viện.

Sau khi Nhan Vũ Hà đi tới phòng học mới không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đại khái là bởi vì trước kia đã tiếp nhận quá nhiều trợ giúp của Trịnh Văn Quảng, cho nên mỗi lần chống lại Trịnh Văn Quảng cô dường như đều cảm thấy có chút thiếu tự tin.

Cô nghĩ trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Trịnh Văn Quảng hẳn đã biết thái độ của mình, hy vọng mọi người sau này chỉ cần làm quen một chút là được.