Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Chương 21

“Em dâu, rốt cuộc có chuyện gì?”Nhan Vũ Hà nén giận, nhẫn nại hỏi.

"Đương nhiên là chuyện quan trọng, lần này ba mẹ để em mang theo Thạch Đầu tới, bọn họ nói, Thạch Đầu là người nhà họ Tống hiện tại có thể duy trì hương khói, cho nên phải bồi dưỡng cho tốt, điều kiện trong thôn không được nên kêu em đưa vào trong thành phố, về sau sẽ đi học trong thành phố.

" Nói tới cuối cùng, lời lẽ của Đồ Xuân Hoa càng thêm thẳng thắn hùng hồn, đúng, cho dù ba mẹ chồng biết thì đã thế nào, Thạch Đầu chính là con trai độc nhất của nhà họ Tống.

“Chuyện này có liên quan gì với chúng tôi?” Nhan Vũ Hà không giận mà cười, đầu óc những người này một ngày không biết đang suy nghĩ cái gì mà lại có ý nghĩ hoang đường như vậy.

"Sao lại không liên quan, Thạch Đầu là nam đinh duy nhất của nhà họ Tống, sau này anh cả và chị trăm năm sau còn không phải phải dựa vào Thạch Đầu chúng ta thờ cúng sao.

" Lời này Đồ Xuân Hoa nói cực kỳ kiêu ngạo, ai bảo ba chị em dâu nhà họ Tống chỉ có cô ta biết sinh con chứ?

Vợ lão nhị sinh liền hai đứa con gái, bây giờ còn đang lặng lẽ sinh con trai kìa.

“Cô suy nghĩ nhiều rồi, chuyện trăm năm sau Tống Tiền Tiến và tôi tự nhiên có Tri Tri sắp xếp, sẽ không làm phiền Thạch Đầu các cô đâu.

”Nhan Vũ Hà cảm thấy nói thêm một chữ với cô ta cũng lãng phí thời gian.

"Em mặc kệ, dù sao đây chính là sắp xếp của ba mẹ, Thạch Đầu nhất định phải ở lại trong thành phố đi học.

" Thạch Đầu ở lại trong thành phố thì cô ta cũng có thể thường xuyên vào thành phố.

“Đây là chuyện của các người, không liên quan gì đến tôi cả, nơi này của tôi sẽ không giữ lại bất cứ ai.

”Nghĩ đến mục đích của bọn họ, Nhan Vũ Hà càng chán ghét người nhà họ Tống.

"Chị dựa vào cái gì mà không đồng ý, chị đừng quên, cho dù anh cả không phải con ruột nhưng tốt xấu gì cũng là ba mẹ nuôi anh ta lớn lên, không để cho anh ta chết đói ở bên ngoài, nếu không có ba mẹ, các chị có được ngày hôm nay sao?"

Nghe vậy Nhan Vũ Hà không khỏi cười lạnh một tiếng: "Chuyện này với tôi thì càng không liên quan, đây là phòng học phân cho tôi, công việc của tôi không liên quan đến nhà các cô, chọc giận tôi, ngay cả Tống Tiền Tiến tôi cũng đuổi ra ngoài luôn một thể.



“Chị, chị, chị.

" Đồ Xuân Hoa chỉ vào Nhan Vũ Hà nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

“Các cô cũng không muốn bị đuổi ra đúng không, nhân lúc bây giờ tôi còn chưa nổi giận thì tự mình rời đi đi.

” Vẻ mặt Nhan Vũ Hà không kiên nhẫn.

"Nhan Vũ Hà, chị dám, Thạch Đầu chính là cháu của chị, nếu chị dám đuổi chúng tôi ra ngoài thì tôi sẽ đến trường học của các chị náo loạn, xem chị đến lúc đó còn có thể diện ở chỗ này không.

" Đồ Xuân Hoa cũng không tiếp tục giả bộ nữa, dù sao nếu Thạch Đầu không thể ở lại, bọn họ cũng đừng mong được sống khá giả.

“Náo loạn đi, cô đi làm ầm lên đi, lúc trước vì sao tôi phải gả cho Tống Tiền Tiến chắc hẳn chỉ có nhà họ Tống các người mới rõ ràng nhất nhỉ.

”Nhan Vũ Hà nói xong vẫn chú ý tới vẻ mặt của cô ta, cô cũng không xác định Đồ Xuân Hoa có biết việc này hay không.

Đồ Xuân Hoa lúc trước nghe Tống Vinh Hoa nói qua việc này, nói nếu không phải ba mẹ hắn ta thông minh, Tống Tiền Tiến cũng không cưới được Nhan Vũ Hà, Tống Tiền Tiến không cưới được thì hai anh em phía dưới bọn họ tự nhiên sẽ không dễ kết hôn.

Nhan Vũ Hà đột nhiên nói đến chuyện này, chẳng lẽ cô đã biết cái gì rồi, biết cái gì thì đã thế nào, ai bảo cô không biết kiềm chế bản thân rơi xuống sông bị Tống Tiền Tiền nhìn thấy hết chứ, nghĩ tới đây, cô ta lại trở nên đầy sức mạnh: "Việc này chẳng lẽ không nên trách chính chị sao? Nếu không muốn gả cho anh cả như vậy, lúc anh ấy cứu chị thì chị nên đẩy anh ấy ra chứ, ai bảo chính chị sợ chết làm gì?"

Xem ra Đồ Xuân Hoa cũng không biết là ai nói chuyện này cho hai ông bà nhà họ Tống biết, cô nhìn sắc trời đã bắt đầu sáng rực bên ngoài, chậm rãi mở miệng nói: "Thời gian đã không còn sớm nữa, tôi còn phải đi dạy, Tri Tri phải đi học, tôi sẽ không giữ cô lại nữa.



Nghe thấy Nhan Vũ Hà còn muốn đuổi mình đi, Đồ Xuân Hoa không khỏi hung tợn nói: "Chị không sợ tôi đến trường học nháo loạn lên sao?"

“Tôi sợ cái gì, cô cứ náo loạn đi, có thể khiến Thạch Đầu nhà cô sau này bị tất cả trường học trong thành phố cự tuyệt.

” Giọng điệu Nhan Vũ Hà rất bình tĩnh.

Đồ Xuân Hoa nghe vậy phản ứng đầu tiên chính là buồn cười, Nhan Vũ Hà có thể có năng lực như vậy sao?

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô lại nhịn không được bắt đầu dao động, lỡ như cô nói thật thì sao? Vậy mình trở về chẳng phải là tội nhân của nhà họ Tống sao.

Tuy trong lòng dao động nhưng Đồ Xuân Hoa ngoài miệng lại không biểu hiện ra ngoài, hừ lạnh một tiếng: "Ai sợ ai chứ, chị không cho Thạch Đầu ở lại thì tôi liều chết cũng phải phá hỏng công việc của chị, xem đến lúc đó chị còn đắc ý cái nỗi gì.



“Nếu không sợ đến cục công an náo loạn, bây giờ mời cô rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ đến cục công an báo án trước.

”Mắt thấy sắp đến giờ rời giường bình thường, Nhan Vũ Hà lười nói nhảm với cô ta nữa.

“Nhan Vũ Hà, chị dám sao.

”Đồ Xuân Hoa chỉ vào tay cô có chút run rẩy.

“Cô có thể thử xem.

”Nhan Vũ Hà nói xong không để ý tới hai mẹ con cô ta, đi thẳng vào phòng Tống Tri Tri định xem cô bé đã tỉnh chưa.

Hai mẹ con ở lại tại chỗ trong lúc nhất thời có chút ngây người, Đồ Xuân Hoa đột nhiên nhớ tới những người khác trong đại đội, nói Tống Tiền Tiến cũng dính ánh sáng của Nhan Vũ Hà, chứ nếu không tên khốn kia có thể vào trong thành phố sống những ngày tốt lành được sao?

Còn có lời Nhan Vũ Hà vừa rồi, cô nói chọc cô nóng nảy thì ngay cả Tống Tiền Tiến cô cũng đuổi ra ngoài, người phụ nữ này tối hôm qua trở về muộn như vậy không phải là ở bên ngoài có gì gì chứ, nếu không sao lại nói ra lời kiểu vậy?

Trong lúc nhất thời, Đồ Xuân Hoa suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô ta kéo Thạch Đầu rời đi, cô ta phải mang Thạch Đầu rời đi trước, lỡ như Nhan Vũ Hà phát hiện mình biết chuyện xấu của cô ta lại nổi lên tâm tư không tốt gì sẽ không hay, cô ta phải trở về thương lượng với Tống Vinh Hoa trước, đến lúc đó chuyện xấu của Nhan Vũ Hà bị bại lộ, có khi Tống Tiền Tiến sẽ xử lý cô, khi đó bọn họ lại đến cũng không muộn.

Tống Tri Tri vốn đang nghe lén ở cửa, nghĩ lúc nào mình ra ngoài thì tốt hơn, không ngờ Nhan Vũ Hà dăm ba câu đã làm cho hai mẹ con kia an tĩnh lại, cho nên Nhan Vũ Hà vừa vào, cô đã không nhịn được giơ ngón tay cái với Nhan Vũ Hà: "Mẹ thật lợi hại.



Trong trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù Nhan Vũ Hà không bánh bèo nhưng cũng rất ít khi như vậy.

Nhan Vũ Hà cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Tri Tri, giọng nói dịu dàng: "Vậy còn phải đa tạ Tri Tri.



Cảm ơn con đã đánh thức chính mình, để cô biết ngoại trừ các con ra, mình cũng có thể sống vì chính mình.

Tống Tri Tri có chút nghi hoặc nhìn về phía Nhan Vũ Hà, có chút không rõ cô đang nói cái gì.

Nhìn bộ dạng nghi hoặc của cô bé, Nhan Vũ Hà cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ đầu cô bé: "Được rồi, nên rửa mặt đi ăn sáng thôi.



Tống Tiền Tiến không có ở đây, thức ăn của hai mẹ con phần lớn đều giải quyết ở căn tin, Nhan Vũ Hà trước đó còn định tự mình làm nhưng hiện tại lại lên Dạ Đại nên càng không có thời gian tự mình làm.

“Nhưng thím Hai và Thạch Đầu bọn họ.

”Lời vừa rồi của Đồ Xuân Hoa khiến Tống Tri Tri không khỏi cảm khái, quả nhiên phim bắt nguồn từ cuộc sống, trước kia nhìn thấy cực phẩm xuất hiện trong phim truyền hình cô còn cảm thán đầu óc biên kịch thật đúng là cái gì cũng có thể biên soạn, mãi đến khi nghe được những lời vừa rồi của Đồ Xuân Hoa, cô mới giật mình nhận ra thì ra là mình kiến thức nông cạn.

“Không cần để ý đến bọn họ, nơi này cũng không phải là nơi bọn họ có thể khóc lóc om sòm.

" Nhan Vũ Hà cảm thấy đầu óc cả nhà họ Tống này suy nghĩ cũng hay lắm.

Hai mẹ con nói chuyện cũng không chú ý động tĩnh bên ngoài, đợi đến lúc đi ra mới phát hiện hai mẹ con kia đã không thấy đâu, hơn nữa đã không còn thấy hoa quả trên bàn, đó là đồ trước khi Tống Tiền Tiến đi phụ xe cố ý mua cho bọn họ.

“Thật không biết xấu hổ, ngay cả hoa quả của chúng ta cũng phải lấy đi, con muốn nói việc này cho ba biết.

" Tống Tri Tri cảm thấy quả nhiên kiến thức của mình quá ít.

Nhưng vẻ mặt Nhan Vũ Hà vẫn bình tĩnh: "Ba con ở bên ngoài nên không cần nói việc này làm ba phân tâm, chờ ba trở về rồi tính sau.



Trong trường có điện thoại, mỗi buổi chiều Tống Tiền Tiến đều gọi điện thoại về.