Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 36

“Chúng ta sai rồi, cầu xin đại nhân đừng đánh di nương…”

Ta không quan tâm trước đó ngươi đã làm gì, ta nói cho ngươi biết…. những biện pháp hạ lưu bẩn thỉu đó sẽ không thực hiện được ở chỗ của ta!” Trần trường giải quát lớn.

Trước đây Chu Thị có hối lộ Trịnh Cung, nhưng cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, giờ phút này chịu nhục một cách công khai, bà chỉ biết vùi đầu khóc không thành tiếng.

Trần trường giải hừ lạnh một tiếng, ôm bội đao ngồi lại chỗ cũ.

“Di nương, đừng khóc… Chúng ta đi thôi.” Lệ Tượng Thăng đỡ Chu Thị đứng dậy, thấp giọng nói.

Lệ Từ Ân cũng tiến lên đỡ Chu Thị dậy, ba người giữa vô số ánh mắt chế giễu khinh thường, cùng nhau đi đến chỗ không người ngồi xuống.

“Đáng đời… đúng là nữ nhân xuất thân từ thương gia, không biết liêm sỉ, lẳиɠ ɭơ…” Vương Thị vòng tay ôm lấy Lệ Huệ Trực, cười lạnh một tiếng.

Chu Thị có dung mạo quyến rũ, được Lệ Kiều Niên vô cùng yêu thích, nữ nhân trong phủ nhìn bà không vừa mắt đã là chuyện lâu ngày.

Sau khi Vương Thị nói xong, Trịnh Thị còn dội thêm một gáo nước lạnh: “Nếu lão gia còn sống, chẳng phải sẽ bị nữ nhân này chọc cho tức chết sao!”

Dù mất đi nữ nhi duy nhất cách đây không lâu nhưng miệng lưỡi bén nhọn của Trịnh Thị vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

“Ta đã sớm nói với lão gia, không thể mang nữ nhân như vậy vào cửa!” Vương Thị nói.

“… Mẫu thân, Chu di nương cũng là bị ép buộc.” Lệ Huệ Trực bảy tuổi không nhịn được nói thay Chu Thị, “Con thấy di nương đều đưa hết khẩu phần lương thực của mình cho Tượng Thăng và Từ Ân. Bà không có gì để ăn, cũng sắp chết đói …”

“Cho dù chết đói, ta cũng sẽ không làm loại chuyện này!” Vương Thị quả quyết nói, “Đây là cốt khí của chúng ta!”

“Đúng vậy…” Trịnh Thị phụ họa.

“Nhưng mà…”

“Con phải nhớ kỹ, con là đích tử của Lệ Gia trâm anh bất thế, đây không phải là lời con nên nói!” Vương Thị trừng mắt một cái, Lệ Huệ Trực chỉ có thể ngậm miệng lại.

Lệ Tri ngồi dưới đất, nghịch những chiếc lá mà nàng tiện tay hái, lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ với vẻ trào phúng.

Người đã sắp chết đói rồi, còn nhớ cái gì mà trâm anh bất thế của ngày xưa chứ.

Kể từ đó, Chu Thị đã đắc tội với Trần trường giải, mỗi khi hắn phân phát lương khô, Chu Thị và các con của bà chỉ có thể nhận được khẩu phần lương thực nhỏ nhất.

Chu Thị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở rộng đùi cho tất cả những người lưu vong, để đổi lấy một chút lương thực sống sót.

Bà trở thành người không được yêu thích nhất trong một trăm năm mươi người, và ngay cả những người ăn mặc tồi tàn cũng có thể nhìn bà với ánh mắt khinh bỉ và chán ghét.

Lúc Chu Thị cần, bà sẽ giao hai hài tử Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng cho Lệ Tri. Lệ Tri luôn che mắt Từ Ân và khẽ ngâm nga những bài đồng dao đến từ Kinh Đô mà Chu Thị đã từng hát. Lệ Tượng Thăng ngồi một bên, khuôn mặt âm trầm, giống như một tảng đá cứng.

Nhưng mà vẫn không đủ.

Mặc dù mỗi người chỉ ăn theo khẩu phần lương thực thấp nhất, nhưng lượng thức ăn cần cho ba người cũng không phải là ít.

Chu Thị tìm mọi cách để tìm kiếm thức ăn.

“Người nói cái gì?” Lệ Tri nhìn Chu Thị trước mặt.

Bà gọi Lệ Tri sang một bên, quay lưng lại với ánh mắt nghi hoặc của hai hài tử, vẻ mặt xấu hổ mà nói lại một lần nữa.

“Ta... Ta nhìn thấy… Trịnh Cung đi theo ngươi vào rừng cây, sau đó… chỉ có ngươi đi ra, Trịnh Cung biến mất.” Thần sắc bà xấu hổ, ánh mắt dao động không dám tiếp xúc với đôi mắt của Lệ Tri, “Ta đã nhìn thấy tất cả…”

“Ngươi cho ta ăn…” Bà nói, “Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”

Lệ Tri đã hiểu.

Nàng cười nói: “Được.”

Không thể tin được việc kiếm thức ăn lại dễ dàng như vậy, đôi mắt của Chu Thị mở to.

“Đủ không?”

Lệ Tri đưa phần lương khô còn chưa nóng tay mà nàng vừa nhận được cho Chu Thị.