Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 26

Thần Đan là một con chó trung thành với con người, nó được Lệ Tri và Lệ Hạ chung tay nuôi dưỡng, tính cách hiền lành của nó khiến mọi người trong Lệ Phủ yêu thích, những nô bộc trong phủ luôn thích ném cho nó một miếng thịt hoặc một khối hoa quả. Mỗi khi đi ngang qua, mọi người thường thuận tay sờ vào bộ lông đen bóng như được bôi dầu của nó.

Những ân huệ trong quá khứ đã hại nó.

Khiến nó dễ dàng bị người ta thu mua, vô tư ăn đồ ăn người ta ném xuống đất, giống như ở Lệ Phủ trước đây. Lại không ngờ rằng khi con người đã đói đến mức cùng cực, thì con người còn đáng sợ hơn cả dã thú.

“Giúp ta ngăn nàng ta lại, sau đó ta sẽ chia thịt chó cho ngươi!” Trịnh Cung không chút kiêng kỵ cười một tiếng, gậy gỗ trong tay liên tiếp nện xuống.

Tiếng tru khóc của Thần Đan chuyển từ mạnh sang yếu, từ hiện hữu sang hư vô.

Lệ Tri bị đám người lưu đày đ.è xuống đất, nàng cũng không đếm được trên người mình có bao nhiêu bàn tay, chỉ có thể cảm nhận được ác ý đen tối tràn ngập thế gian này, chỉ có thể nhìn thân thể của Thần Đan dần dần không còn giãy giụa nữa..

Chẳng biết từ lúc nào, nàng cũng không còn giãy giụa nữa.

Đám người phát hiện nàng yên tĩnh, dò xét mà buông tay ra, nàng vẫn duy trì tư thế bị đè đó, ánh mắt bất động nhìn thẳng vào Thần Đan dưới chân Trịnh Cung.

Quen thuộc làm sao.

Máu tươi chói mắt, còn có linh hồn đau đớn như bị xé nát. Lịch sử tựa hồ như đang lặp lại.

Vì sự bất lực của nàng.

“Xảy ra chuyện gì?” Chân Điều cau mày đi đến chỗ Trịnh Cung.

Sau lưng Chân Điều là những người già yếu, bệnh tật đi chậm nhất trong đội ngũ lưu đày, còn có chiếc xe ngựa gắn chuông gió. Nhóm người cuối cùng của đội ngũ cũng đã nhập vào nơi trú quân.

“Đêm nay có thể ăn thịt rồi.” Trịnh Cung ném cây gậy dính máu, cười nói.

Chân Điều liếc nhìn con chó chết trên mặt đất, sau đó nhìn Lệ Tri cũng nằm trên cát như như đã chết, trong mắt hắn lộ ra một tia không đành lòng.

Cũng chỉ là không đành lòng.

Cho nên hắn quay đầu đi, không nhìn vào sự đau khổ đang diễn ra vào lúc này.

Lệ Tri cảm thấy linh hồn mình như đang phiêu đãng trong không trung, và cơ thể mục nát của nàng bị mắc kẹt trong cát. Nàng nhìn thấy Trịnh Cung lột da cắt thịt Thần Đan, cuối cùng biến nó thành một nồi canh thịt chó sôi trào. Nàng nhìn thấy những người giúp Trịnh Cung ngăn cản nàng được phân phát món canh thịt chó đó, bọn họ vui đến phát khóc. Còn nàng, nàng ngơ ngác như người vô hồn, cảm giác gì cũng không có.

Cứ như thể trái tim đã biến mất, nàng sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn nữa.

Nàng thậm chí còn không biết mình đã đứng dậy từ lúc nào.

Nàng đi đi lại lại, tìm kiếm xương cốt mà những người lưu đày ăn thừa, gom lại thành đống, quỳ xuống đất đào hố khi những người khác đã nghỉ ngơi.

Trịnh Cung quất nàng mấy roi, thấy nàng không đau không ngứa, bèn mặc kệ nàng. Nơi cát vàng vô biên này, hắn cũng không sợ nàng bỏ trốn.

Người Lệ Gia thì thầm bàn tán, Trịnh Cung ung dung xỉa răng, xe ngựa đứng lặng lẽ nơi hoang dã.

Thế giới ầm ĩ như vậy, nhưng trong tai Lệ Tri lại rất yên tĩnh.

Lệ Tri đặt hài cốt Thần Đan vào hố, trong hố không có gì cả, đợi nàng rời đi, Thần Đan chắc hẳn sẽ rất cô đơn. Lệ Tri nhìn xung quanh, bồi hồi trước mỗi thân cây nơi trú quân.

Nàng tìm rất lâu mà không tìm thấy thứ mình muốn, càng tìm càng nôn nóng, càng tìm càng bất an.

Có một ngọn lửa vô hình, dường như muốn thiêu nàng sạch sẽ.

“Ngươi đang tìm cái gì?”

Một âm thanh mơ hồ hình như từ nơi xa truyền đến. Khi hắn hỏi lần thứ hai, Lệ Tri ngẩng đầu nhìn hắn, một thân ảnh màu tím mơ hồ, giống như nhánh cây cát cánh đung đưa trong gió đêm, đột ngột xuất hiện ở nơi hoang dã.

“Ta đang tìm một cành cây khô nhẵn nhụi.” Lệ Tri giải thích, “Đó là món đồ chơi yêu thích của Thần Đan, ngươi có thể giúp ta không?”