Theo Đuổi Phượng Loan

Chương 20

“Quan gia, van cầu ngài, cho nữ nhi của ta một cái đi, kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngài…” Một phụ nhân khóc lóc vang xin, nữ nhi gầy yếu của nàng ta co rúc ở một bên, như một bộ xương có thể gãy rời bất cứ lúc nào.

“Cút, mẹ nó đúng là xui xẻo mà!” Trịnh Cung nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, kiên quyết ném tiếng khóc của phụ nhân ra sau lưng.

Cho dù mọi người có cầu xin bao nhiêu, thì thức ăn họ nhận được cũng không nhiều lên.

Từ khi tiến vào ranh giới Phụng Châu, nhiệt độ càng ngày càng lạnh giá, ngày nào cũng có người lưu đày đổ bệnh. Đối với những tù nhân ốm nặng thì dù bị đòn roi cũng không thể đi tiếp, nha dịch sẽ dùng đao kết liễu mạng sống của họ một cách không thương tiếc.

Mỗi ngày Lệ Tri đều buộc mình phải ăn một thứ gì đó, từ lương khô bốc mùi và đổi màu, cho đến những chiếc lá hái được trên đường đi vệ sinh….. nếu có một con rắn trước mặt, Lệ Tri sẽ tìm cách biến nó thành thức ăn của mình.

Đáng tiếc, trong mùa đông giá rét này, chỉ có những con mãnh thú mà nàng không thể đối phó được mới đi lang thang bên ngoài tìm kiếm thức ăn.

Vì tránh bị dã thú tập kích, nhóm đi vệ sinh từ ba người biến thành năm người. Mặc dù vậy, Lệ Tri vẫn ngẫu nhiên nhìn thấy những đôi mắt màu xanh lang thang trong rừng.

Lệ Tri đang tê dại nhai nuốt cái màn thầu khô khốc, thì thấy gã nam nhân ôm chân Trịnh Cung lúc nãy, hắn đã ăn xong lương thực của mình và đang dùng một ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Thần Đan bên người Lệ Tri.

Người đã đói đến cùng cực thì chuyện gì cũng làm được.

Lệ Tri đã từng đọc trong sách ghi chép về việc đổi thịt con để ăn trong nạn đói, cho nên ăn thịt chó cũng chẳng là gì.

Lệ Tri cảm thấy lo lắng cho tương lai của Thần Đan trong đội ngũ lưu vong, nhưng tất cả những gì nàng có thể làm là ôm chặt Thần Đan, dùng thân thể của mình để cản trở ánh mắt tham lam của nam nhân kia.

Lúc này thứ muội Lệ Hương đi đến bên cạnh Đại Hắc Cẩu, sờ lên đầu của nó, thừa dịp lúc đưa lưng về phía đám người Trịnh Thị, nàng muốn đút cho Thần Đan nửa miếng bánh của mình.

Lệ Tri nhận ra đó là khẩu phần vừa rồi Trịnh Cung đưa cho nàng ấy, có lẽ Lệ Hương đã ăn một chút, cũng có thể là không ăn, nhưng theo Lệ Tri nhìn thì nửa chiếc bánh nhỏ này không khác gì lúc Trịnh Cung đưa cho.

Nàng nhíu mày, đang muốn ngăn cản hành vi của Lệ Hương, nhưng Thần Đan lại không chịu nổi mà ăn mất cái bánh.

Người đói đến mức ngực dính vào lưng, chó cũng vậy. Lệ Tri không thể nào chỉ trích Thần Đan.

“…..Sao ngươi không ăn?” Lệ Tri hỏi.

Thời điểm Lệ Hương v.uốt ve Thần Đan, trên gương mặt không có chút huyết sắc nào hiện lên một nụ cười. Nhưng khi Lệ Tri nói chuyện với nàng, ánh mắt của nàng chuyển thành lạnh lùng oán hận.

“Ta không đói.” Lệ Hương lạnh lùng nói.

“Không đói cũng phải ăn.” Lệ Tri thử khuyên bảo: “Nếu không thì sao ngươi đến Minh Nguyệt Tháp được?”

Lệ Hương cười khẩy, như thể khinh thường câu hỏi của nàng.

“Không sao.” Nàng xoa đầu Thần Đan, trong mắt hiện lên một tia bi thương: “Lệ Gia đã không còn, với thân phận này, đến Minh Nguyệt Tháp rồi…thì có thể thế nào?”

Sao một hồi im lặng, Lệ Hương không tự nhiên mà nói tiếp:

“Ta nghe…có người nói về việc ăn thịt chó. Ngươi…tốt nhất nên cẩn thận một chút…đừng hại Lệ Hạ rồi. lại hại chết con chó của nàng ấy…Nàng ấy yêu thương Thần Đan hơn bất kỳ người nào…”

Nàng nói câu sau cùng rất nhỏ và yếu, Lệ Tri gần như không thể nghe rõ giọng nói của nàng.

Khuôn mặt của Lệ Hương đỏ bừng bất thường, đôi môi nứt nẻ không có một tia huyết sắc, mỗi khi nàng ấy nói một câu nào đó, nàng ấy phải dừng lại để lấy hơi.

Lệ Tri nhớ mười ngày trước, tuy rằng sắc mặt Lệ Hương tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn có chút thịt, còn bây giờ nàng ấy chỉ là một bộ xương xiêu vẹo, ngay cả hốc mắt cũng trũng sâu.