Cá cũng không khó bắt, thêm vào đó Ni Nhĩ dù sao cũng là thú nhân, cho nên không bao lâu sau đã ném lên bờ hơn mười con cá. Đinh Sướиɠ Hoan cũng rất ân cần cầm cá ra bờ sông rửa sạch, chờ Ni Nhĩ quay trở lại thì cùng nhau nướng.
Lúc này, Mễ Lạc và Lị Na liếc mắt nhìn sang bên kia, nhìn thấy hành động của bọn họ suýt chút nữa thì bị sặc, vội vàng buông bát canh cá xuống, vỗ vỗ ngực.
Mễ Lạc nhịn cười nói nhỏ: “Bọn họ phạm phải sai lầm giống như chúng ta lúc đầu, may mà có anh Lạc ở đây, nếu không thì tôi cũng không biết là khi nướng cá ngoài hoang dã phải cạo vảy cá, còn phải mổ bụng cá lấy hết ruột gan ra nữa.”
Lị Na gật đầu đồng ý: “May mà có anh Lạc, nếu không thì chúng ta đã không được ăn món cá ngon như vậy rồi, canh cá cũng rất ngon.”
Canh cá màu trắng sữa không cần phải nói cũng biết là ngon đến mức nào, cô có thể uống hết mấy bát lớn, nơi này tuy rằng điều kiện vô cùng tồi tệ, nhưng cô cảm thấy khoảng thời gian này ăn uống rất ngon miệng, hình như còn béo lên thì phải.
Những người khác cũng nhìn sang, bao gồm cả Phương Dương và Lạc Hành Chu. Sau khi gia nhập vào nhóm, cùng nhau ăn cá, Phương Dương mới biết được cách xử lý cá.
Lúc trước ở cùng với Đinh Sướиɠ Hoan, anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện ăn cá, cho nên cũng không biết cách xử lý cá như thế nào để nướng và nấu ăn.
Lạc Hành Chu cũng không bất ngờ trước hành động của Ni Nhĩ và Đinh Sướиɠ Hoan, bởi vì trước khi xuyên không, cậu cũng từng như vậy.
Sống trong thời đại tinh tế, công việc nhà bao gồm cả nấu nướng đều có thể giao cho người máy làm hết, thật sự không có gì cần phải tự mình động tay động chân, cho nên không biết cách xử lý cá cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là chờ đến lúc ăn vào miệng thì sẽ biết là khó ăn đến mức nào.
Bởi vì ấn tượng với Đinh Sướиɠ Hoan rất kém, cho nên bọn họ vừa ăn vừa chờ xem kịch vui, người xem trong phòng livestream cũng vậy.
Bọn họ cũng đang xem livestream của Lạc Hành Chu, nghe cậu giải thích cặn kẽ mới biết được cách xử lý cá, bây giờ nhìn thấy Ni Nhĩ và Đinh Sướиɠ Hoan chỉ rửa cá qua loa trong nước rồi đặt lên vỉ nướng, một làn sóng bình luận dày đặc lại được gửi đi.
[Mọi người nói xem, con cá mà hai tên này nướng ra có ăn được không? Thật muốn nghe bọn họ tự mình nói xem, hương vị của con cá này như thế nào.]
[Ha ha, hai tên ngốc, vảy cá phải cạo sạch sẽ chứ, nếu không cẩn thận cắn phải vảy cá thì sao?]
[Còn có ruột cá nữa, phải moi ra chứ, nếu không sẽ tanh và đắng lắm, ha ha, không chờ nổi muốn xem cảnh tượng bọn họ ăn cá.]
[Mấy người ở trên đừng có đắc ý, nếu không phải xem livestream của Lạc Hành Chu, thì các người có biết cách xử lý cá sao? Ha ha, đến lúc tự mình động tay động chân thì chắc cũng chẳng khá hơn là bao đâu.]
[Đến rồi, đến rồi, bọn họ bắt đầu ăn rồi, mau xem kịch vui thôi.]
Phòng livestream náo nhiệt hẳn lên, chờ xem kịch vui của hai người, còn có người chuẩn bị sẵn sàng chụp màn hình để làm sticker. Hoắc Đình Quân đang ở trên tinh hạm bên ngoài hành tinh Hồng Ái, xem livestream đến mức cười đau cả bụng.
Phong Trạm vốn dĩ mặt không chút thay đổi, khi nhìn thấy Lạc Hành Chu thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt chờ xem kịch vui, không nhịn được cong môi cười.
Quản gia lại gõ cửa đi vào hỏi bữa tối muốn ăn gì, Phong Trạm không chút do dự nói: “Tôi muốn ăn cá nướng.”
“Vâng, vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.” Quản gia vui vẻ rời đi, gần đây Phong Trạm càng ngày càng biết yêu cầu, đây là hiện tượng tốt.
Chỉ tiếc là quản gia không xem livestream, nếu không thì đã phát hiện ra, gần đây những món Phong Trạm gọi, hầu như đều là những món mà Lạc Hành Chu làm trong ba bữa ăn.
Đáng tiếc là, Phong Trạm cảm thấy những món ăn mà quản gia cẩn thận chuẩn bị, không bằng đồ ăn mà Lạc Hành Chu dùng dụng cụ đơn sơ làm ngoài trời.
Không biết vì sao, anh cảm thấy đồ ăn mà Lạc Hành Chu làm rất ngon, hình như đã từng ăn qua rồi.
……
Ni Nhĩ và Đinh Sướиɠ Hoan suýt chút nữa thì nướng cháy cá trên vỉ, vội vàng lấy xuống ăn, cắn một miếng đầu tiên là vảy cá, lại còn bị cháy khét nữa, hai người vội vàng “phụt” một cái, nhổ ra, rất nghi ngờ món cá nướng như vậy mà nhóm người bên kia lại có thể ăn ngon lành như vậy.
Xé bỏ lớp da bên ngoài, phần thịt cá bên trong có màu sắc đẹp mắt hơn nhiều, hẳn là ăn rất ngon, hai người lại cắn một miếng, nhai hai cái… Đinh Sướиɠ Hoan “ọe” một tiếng, nhanh chóng xoay người, nôn hết thịt cá trong miệng ra ngoài.
Tuy rằng Ni Nhĩ không lập tức nôn ra, nhưng sắc mặt cũng thay đổi, “phụt” một cái, nhổ ra, nghi ngờ nhìn về phía nhóm người bên kia.
Mấy người Lạc Hành Chu vẫn chưa ăn xong, hơn nữa còn đang tự mình hưởng thụ niềm vui nướng cá, đều là học theo Lạc Hành Chu, vừa lật cá trên lửa vừa cười nói, bên cạnh còn có một đống xương cá, nhìn thế nào cũng không giống như là khó ăn.