Bà ta kinh hoàng trợn to mắt: “Tìm tao làm gì, chẳng phải còn có tiền quay chương trình sao, mày dùng số tiền đó trả nợ đi, tao không cần nữa là được chứ gì! Mày buông tay ra!”
Vân Sở Mạn nghe vậy, sắc mặt càng thêm trắng bệch, nghẹn ngào nói: “Lúc đầu chương trình này chỉ ký hợp đồng với con và Vân Quyển nhưng trong quá trình quay, đột nhiên Vân Thư xuất hiện, con đã vi phạm hợp đồng với tổ chương trình, có thể... Có thể không chỉ không nhận được tiền, mà còn phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.”
Cô tiến lên hai bước, càng nắm chặt tay bà ta hơn, vẻ mặt cuồng loạn nói: “Mẹ! Mẹ! Cứu con với, con là con gái duy nhất của mẹ mà. Hay là như vậy đi, mẹ và cha bán nhà đi, cộng thêm số tiền Vân Hân Tâm đưa cho mẹ, giúp con trả khoản vay nặng lãi đó trước, sau này con nhất định sẽ báo hiếu hai người!”
“Mày cút ngay!” Lý Yến Trân nghe thấy hai chữ “bán nhà“ thì lập tức hoảng sợ: “Vân Sở Mạn, mày còn có lương tâm không hả, căn nhà đó là mạng sống của tao và cha mày đấy, vậy mà mày lại muốn bọn tao bán nhà giúp mày trả nợ, mày đừng có mơ tưởng!”
Vân Sở Mạn thấy bà ta dùng hết sức lực muốn rút tay về, lập tức buông tay ra, Lý Yến Trân theo quán tính ngã ngửa ra sau, cơ thể và đầu đập mạnh vào tường, lập tức lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Trong mắt Vân Sở Mạn lóe lên tia lạnh lẽo, coi như đây là “quà đáp lễ“ cho việc bà ta làm Vân Quyển bị thương.
Đầu óc Lý Yến Trân choáng váng, toàn thân đau nhức nhưng bà ta hoàn toàn không để ý đến những thứ này, vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, lùi về sau một bước, cách xa Vân Sở Mạn, ra vẻ hận không thể lập tức rời khỏi đây.
Nhưng khi nhìn thấy những túi đồ ăn vặt đầy ắp trên bàn trà, bà ta lại dừng bước, nghi ngờ nói: “Không có tiền mà mày còn mua đồ ăn vặt cho hai đứa súc sinh kia? Có phải mày không muốn đưa tiền nên mới lừa tao không?”
“Lừa bà à?”
Vân Sở Mạn giả vờ suy yếu ngồi bệt xuống đất, cúi đầu cười khẽ một tiếng, liếc mắt nhìn thấy Vân Quyển và Vân Thư muốn chạy tới, vội vàng lắc đầu với bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ ngẩn người, tuy rằng rất lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng im, co rúm ở góc tường ôm lấy nhau.
“Giá như chuyện này là giả thì tốt rồi, chủ nợ đã giục tôi mấy lần rồi, tôi cũng không có khả năng chi trả tiền vi phạm hợp đồng của tổ chương trình, tôi thật sự không muốn sống nữa.”
Vân Sở Mạn nặn ra hai giọt nước mắt, run rẩy chỉ vào góc tường, nơi có bọc giấy báo: “Thuốc tôi cũng đã mua rồi, muốn dẫn theo hai đứa nhỏ cùng đi nhưng trước khi đi, tôi muốn để hai đứa nhỏ được hưởng thụ một chút, bọn nhỏ theo tôi quá khổ sở!”
Nói đến đây, cô khóc lớn hơn, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ sẽ không bỏ mặc con đúng không? Mẹ sẽ giúp con trả nợ đúng không?”
Lý Yến Trân không có tâm trạng xem thứ được bọc trong giấy báo là gì, cứ tưởng là thuốc trừ sâu thật.
Thấy Vân Sở Mạn sắp nhào tới lần nữa, bà ta ghét bỏ lùi về sau một bước, lấy từ trong ví ra một xấp tiền, khoảng bảy tám trăm tệ: “Đây là tất cả số tiền tao có thể lấy ra, mày cũng biết đấy, tiền trong nhà đều do cha mày giữ, không thể nào có chuyện ông ấy giúp mày đâu.”
Vân Sở Mạn cầm số tiền ít ỏi đó, vừa khóc vừa cười nói: “Cũng đúng, hai người chưa bao giờ thích con, cũng không thích Tiểu Quyển, Tiểu Thư, sao có thể vét sạch gia sản giúp chúng con trả nợ chứ.”
Lý Yến Trân chột dạ dời mắt: “Mày cũng đừng trách mẹ nhẫn tâm, thật sự là số tiền mày nợ quá nhiều.”
“Đều là lỗi của con, con không trách hai người nhưng con có thể đưa ra một yêu cầu cuối cùng không?”
Vân Sở Mạn khóc lớn nói: “Sau khi chúng con chết, mẹ có thể giúp chúng con lo liệu hậu sự không?”
Trong mắt cô đột nhiên lóe lên tia hy vọng mãnh liệt, trông càng thêm đáng sợ.