Sau Khi Đổi Ngược Vai Nuôi Con Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 9: Bánh bao có rẻ hơn không

May là cô còn có kỹ năng làm chỗ dựa, đợi khi quay xong tập giới thiệu, cô sẽ đi làm kiếm tiền.

Cô dùng ghi chú trên điện thoại tạo một bảng ghi chép chi tiêu, dự định sau này sẽ trả lại đầy đủ số tiền thuộc về nguyên chủ.

Lúc này, đột nhiên vạt của áo cô bị kéo chặt.

Vân Sở Mạn cúi đầu thì nhìn thấy cái đầu tròn vo của Vân Thư, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được một chút cái bụng tròn trịa của cô bé.

Một tay Vân Thư kéo nhẹ vạt áo cô, một tay nắm chặt quai đeo của mình, trông có vẻ rất hồi hộp.

Vân Sở Mạn lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Vân Thư muốn thân thiết với cô?

Cô thử nắm lấy tay cô bé, cô bé cứng người một lúc, sau đó thì ngay lập tức dựa sát vào cô, còn dùng đầu cọ cọ vào mu bàn tay cô.

Quả nhiên là muốn thân thiết với cô!

Mắt Vân Sở Mạn sáng lên, đầy tự tin đưa tay còn lại về phía Vân Quyển.

Vân Quyển mím môi, lạnh mặt, quay đầu đi không thèm nhìn cô.

Vân Sở Mạn không bỏ cuộc, dựa vào kinh nghiệm đi kết bạn khắp các phòng bệnh ở kiếp trước, cô có thể khẳng định Vân Quyển chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

Cô dùng ngón tay chọc nhẹ vào vai cậu bé, đợi đến khi cậu bé liếc qua thì ngay lập tức ngoắc ngoắc ngón tay với cậu bé.

Hai má Vân Quyển ửng đỏ, ra vẻ miễn cưỡng đặt tay vào lòng bàn tay Vân Sở Mạn.

Vân Sở Mạn lập tức nắm lấy tay cậu bé, mỉm cười lắc lắc tay hai đứa trẻ: “Xuất phát! Đi ăn ngon nào!”

Một lớn hai nhỏ tay nắm tay ra khỏi cửa, tổ chương trình vội vàng để đạo diễn và quay phim đi theo, tiếp tục livestream.

Khu chung cư cũ kỹ thường rất yên tĩnh, lại đúng lúc là giờ ăn tối nên lúc Vân Sở Mạn xuống lầu, trong khu chung cư chẳng có bóng người.

Cô phấn khích nhìn đông ngó tây, không có kính chắn, tầm nhìn thật sự rất rộng lớn, không khí cũng vô cùng trong lành.

Vân Sở Mạn hít một hơi thật sâu, cảm nhận niềm vui sướиɠ mà cơ thể khỏe mạnh mang lại, nhẹ nhàng nhưng đầy sức sống, không giống như cơ thể nặng nề yếu ớt của cô trước đây.

Cô càng thêm vui vẻ, bước chân cũng theo đó mà nhanh hơn, đi được vài bước lại nhảy bước nhỏ một cái.

Hai đứa trẻ được cô dắt ở hai bên lâu lâu cũng bị ảnh hưởng theo.

Vì vậy, khán giả trong phòng livestream nhìn thấy ba bóng lưng một lớn hai nhỏ đang đi bỗng nhiên lại cùng lúc nhảy nhót một chút, trông vừa vui vẻ lại ấm áp, bình luận cũng đồng thời theo đó mà nhiều lên.

[A a a hai nhóc con mũm mĩm quá, nhảy một cái là cả người đều rung lên.]

[Đây có phải là Vân - tiểu bá đạo - Quyển nhà tôi không vậy? Trước mặt mẹ hoàn toàn là một cậu nhóc kiêu ngạo đáng yêu.]

[Vân Thư giống như chú mèo con thích bám người vậy, đáng yêu quá.]

[Hu hu không được rồi! Tôi phải chụp màn hình này làm hình nền, ấm áp quá!]

Vân Sở Mạn dẫn hai đứa nhỏ đi gần 500 mét thì tìm được một con phố ẩm thực.

Từ chuỗi nhà hàng lớn đến những quán ăn vặt ven đường, cái gì cũng có, người xe tấp nập, nhộn nhịp náo nhiệt.

Vân Sở Mạn hít mũi một cái, cố gắng phân biệt xem mùi thơm trong không khí là của món ăn nào.

Kiếp trước, do thể chất yếu ớt, mặc dù mỗi bữa ăn đều được chế biến kỹ lưỡng nhưng hương vị rất nhạt nhẽo, thanh đạm không dầu mỡ.

Cô chưa từng được nếm qua niềm hạnh phúc của việc ăn cay ăn béo, chỉ có thể nhìn thực đơn và chương trình ẩm thực mà tưởng tượng cho đỡ thèm.

Vân Sở Mạn nhìn chằm chằm vào các cửa hàng, bụng kêu ục ục, món nào cô cũng muốn ăn!

Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn quyết định để hai đứa trẻ tự lựa chọn: “Tiểu Quyển, Tiểu Thư, hai con muốn ăn gì?”

Vân Quyển cau mày, do dự một hồi rồi nói: “Có phải là bánh bao rẻ hơn không?”

“Bánh màn thầu ngọt còn rẻ hơn, nóng hổi ăn rất ngon.” Vân Thư cười hì hì, giọng điệu nghe rất vui vẻ.