Bộ Hồ Điệp

Chương 12: Lửa trại đêm hè

Lúc này, đồ ăn đã được bưng lên, nồi cơm điện đặt ngay bên cạnh.

Một người đàn ông ở ngoài cửa đưa lưng về phía chúng tôi hút thuốc, Chu Ánh ngồi xổm ở cửa trêu mèo, ông chủ Trình quay đầu nhìn tôi một cái hỏi: "Xin lỗi, cô là ai?"

Hay lắm, thật sự là uống miếng vỡ.

Chu Ánh nói với anh ta tôi chính là Trần Tỉnh, khách trọ mới tới hôm nay.

Ông chủ Trình lấy chai rượu từ trong ngăn tủ, lại đây cười hỏi tôi: "Một ly?

Không, cám ơn.

Khi tầm mắt của tôi lại quét đến một người khác, tên Lăng Dã kia lười biếng ngồi trên ghế bên cạnh bàn như bùn nhão, còn bắt chéo chân chết tiệt.

Tôi nói: "Thường bắt chéo chân sẽ bị tắc nghẽn máu.

Lăng Dã quay đầu nhìn tôi, tôi kéo ghế qua cân nhắc nửa ngày mình nên ngồi chỗ nào.

Bên cạnh hắn, không ngồi.

Đối diện hắn, lại càng không ngồi.

Không muốn ở cạnh anh, cũng không muốn nhìn anh.

Vậy sao? "Lăng Dã nói," Tôi cho rằng chỉ là ảnh hưởng đến hình thành tϊиɧ ŧяùиɠ thôi.

Tôi liếc mắt một cái, lại dán nhãn "thấp kém" lên người này.

Bọn Chu Ánh đều tới, năm người cùng nhau ăn cơm tối.

Tôi hỏi Chu Ánh: "Chuyện trực nhật rốt cuộc là thật hay giả?

Thật đấy. "Chu Ánh nói.

Vậy tối nay......

A, "Chu Ánh hiểu rõ," Bữa tối nay là anh Trình làm, sau khi tỉnh rượu anh ấy nói hôm nay em vừa tới, nghỉ ngơi một chút, anh ấy thay em.

Tôi cảm kích nhìn về phía ông chủ Trình.

Ông chủ này, tuy rằng thoạt nhìn cả ngày mê mê trừng mắt, nhưng người hẳn là cũng không tệ lắm.

Đó là những gì tôi nghĩ lúc đó.

Nhưng thật lâu sau ta mới biết được, kỳ thật bữa cơm này là Lăng Dã làm, câu kia "Nghỉ ngơi nghỉ ngơi, ta thay hắn" cũng là hắn nói.

Làm việc tốt không lưu danh.

Tiểu tử này rất giỏi.

Tôi có thành kiến với Lăng Dã, xét cho cùng có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, ấn tượng ban đầu không tốt. Lúc ta vừa tới bộ dáng muốn chết không muốn sống kia của hắn thật sự có chút chọc người phiền.

Thứ hai, tay nợ miệng hằng ngày. Ta bình thường trong cuộc sống mặc dù là cái thích hô bằng gọi hữu đi ra ngoài vui chơi người, nhưng ở kết giao bằng hữu phương diện là rất xoi mói, lời nói muốn ăn ý, cũng không thể quá thấp kém thú vị. Vừa vặn, Lăng Dã chính là người không hài lòng với tôi còn trầm mê với thú vui thấp kém.

Cái mà tôi gọi là sở thích thấp kém, bao gồm rất nhiều cấp độ.

Lăng Dã ngược lại sẽ không đối với người khác phái hoặc là đồng tính tiến hành cái gì ghê tởm người quấy rầy, nhưng cái miệng kia cũng là đủ thiếu đủ tiện, ta không thích nghe hắn nói chuyện.

Bởi vì đối với người này không có ấn tượng tốt, cũng không muốn phản ứng với hắn, phần lớn thời gian tôi đều trốn ở trong phòng.

Chuyện viết bản thảo này, chú ý duyên phận, thỉnh thoảng khi tôi không có duyên phận với câu chuyện, liền mở cửa sổ, ghé vào bên cửa sổ tiến hành quan sát nhân loại.

Theo quan sát của tôi, người sống trong "Đảo" đều thích tự xưng là dân đảo, hơn nữa mấy người này ở đây thời gian ngắn nhất chính là người tên là Lý Sùng, tự xưng là một nhà thơ lang thang.

Tôi không có thành kiến với nhà thơ, nhưng thơ của Lý Sùng khiến người ta không hiểu.

Nhưng tôi nghĩ anh ấy chắc chắn là một thiên tài. Tôi sở dĩ nói như vậy, là có căn cứ, bởi vì nói như vậy, tôi xem không hiểu một quyển sách, không phải sách không được, là nó quá lợi hại, nông cạn tôi đọc không hiểu mà thôi.