Bộ Hồ Điệp

Chương 8

Tôi bắt đầu tin vào số phận, tin rằng trên thế giới này có người sinh ra đã tương khắc.

Tôi nói: "Ngại quá, không thấy anh.

Nói xong ta xoay người, vòng qua hắn, mắt không chớp rời đi.

Vốn tưởng rằng làm hắn không tồn tại cũng sẽ không sao, lại không nghĩ tới người nọ nói: "Ngươi buổi trưa nấu mì không bỏ gia vị, là cố ý đi?"

Ta làm như không nghe thấy, sải bước đi về phía trước.

Nhưng người ta giẫm lên cát, cát quá mềm mại, bước chân của tôi làm cho tôi trông rất ngu ngốc.

Anh theo sau, tay đút trong túi quần đùi hoa. Ta không nhìn hắn cũng biết hắn cười đến vẻ mặt muốn ăn đòn.

Tôi nói: "Xin lỗi, ngài là ai?

Ta phiền đến phát chán, vốn nghĩ đến bãi biển tìm linh cảm, lại đυ.ng phải ôn thần như vậy, còn không bằng trở về ngủ một giấc ngon.

Anh ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, gió biển thổi tung tóc anh ta.

Con người hắn vĩnh viễn thoạt nhìn như là chưa tỉnh ngủ, hoặc là nói, như là uống hai bình Nhị Oa Đầu đầu óc không tỉnh táo ngu ngốc.

Anh nhìn tôi chằm chằm vài giây, nở nụ cười: "Không biết tôi à?

Tôi đã nạp đạn.

Nhưng chính là không muốn để ý tới hắn.

Ta vốn tưởng rằng trên hải đảo đều là dân đảo thuần phác thiện lương, lại không ngờ, vừa đến đã gặp phải chuyện tốt.

Tôi nói: "Anh biết tôi?

Hắn cười nhạo, cười đến càng muốn ăn đòn.

Thật đúng là quen biết. "Anh nói," Vừa rồi em đạp chân anh.

Tôi thật sự không biết anh ta chạy tới đây làm gì, cố ý theo tới? Hay là vô tình gặp nhau? Bất quá chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa, tôi thuận miệng nói một câu "Vậy xin lỗi", sau đó nhanh chóng chạy đi.

Ta không phải sợ hắn, ta chỉ là phiền hắn.

Tôi đã đi đến một nơi khác - phía bên kia của bãi biển cách anh ta khá xa.

Hắn từ một người, biến thành một cái bóng mơ hồ.

Như vậy rất tốt, cho dù hắn toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy như điên trên bờ cát ta cũng không thấy rõ.

Ta một chút cũng không muốn nhìn.

Rốt cục thanh tĩnh, ta ngồi xuống, nhắm mắt lại cảm thụ gió biển thổi qua.

Trong đầu tiếp tục nghĩ đến nội dung vở kịch của tôi, nhân vật chính kế tiếp nhân sinh hướng đi dần dần có hình ảnh rõ ràng.

Ta nghĩ đến có chút xuất thần, xuất thần đến bất tri bất giác nằm ở trên bờ cát.

Cát này làm cho tôi có loại ảo giác hòa tan trong đó, nó quá mềm quá ấm, cảm giác thoải mái quá mức làm cho tôi bất tri bất giác liền ngủ thϊếp đi.

Sóng biển vẫn như cũ, gió biển vẫn như cũ.

Mặt trời trên đỉnh đầu phơi nắng tôi không chút thương xót.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy trên mặt bị nước bắn tung tóe.

Ngươi thật không sợ chết.

Ta nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn sang.

Cái tên Lăng Dã kia quả thực chính là quỷ hồn, mà ta chính là kẻ xui xẻo ban ngày còn đυ.ng quỷ.

Sao anh còn ở đây? "Tôi hỏi.

Lúc tỉnh lại ta cảm thấy có chút choáng váng đầu, cả người nóng bỏng.

Nhưng ta hiện tại muốn lo lắng không phải mình làm sao vậy, mà là hắn tại sao lại lắc lư đến bên cạnh ta?

Giờ này khắc này, hắn cởi ra cái áo T - shirt màu đen kia, để trần nửa người trên, cái quần đùi hoa rộng thùng thình kia dính nước, ướt.

Anh nằm cách tôi không xa, hai tay dang ra, lúc nằm còn bắt chéo chân.

Anh nói: "May mà anh ở đây, nếu không hôm nay em có thể bị phơi thành cá muối khô.

Hắn chỉ chỉ bầu trời: "Mặt trời này kỳ thật rất độc.

Ta đặc biệt phiền người khác nói ta là cá muối, ta rất tiến bộ!

Ta không muốn để ý tới hắn, liếc mắt một cái, tiếp tục nhìn trời. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong lúc hoảng hốt tôi thật sự cảm thấy mình có thể có dấu hiệu bị cảm nắng, chỉ có điều không rõ ràng như vậy.

Bầu trời trên đảo sạch sẽ đến mức không có gì ngoài màu xanh, tôi cố gắng tìm một con chim cũng thất bại.

Cứ như vậy nằm trong chốc lát, tôi đưa tay sờ qua ba lô, chuẩn bị lấy tai nghe ra nghe nhạc, tai nghe vừa lấy ra, tôi liền nghe thấy bên cạnh có người ngâm nga hát.