Bồ Đề Kiếp

Chương 112: Khách không mởi mà đến

Editor : Vũ Linh

Không biết vì sao Không Giới vẫn chưa tới tìm ta như đã hẹn, vì thế mấy ngày nay ta chỉ có thể vô lực quanh quẩn ở trong thần vực Nam Trạch. Mỗi ngày phải nghe đám tiên tử bàn tán, nào là Xuyên Huyền và Khuynh Nhan mỗi ngày đều cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy ra sao, hôn lễ đang được chuẩn bị như thế nào, Xuyên Huyền đối xử tốt với Khuynh Nhan như thế nào, có bao nhiêu ôn nhu…

Có lúc ta không nghe nổi nữa ta sẽ trốn ở trong phòng, cái gì cũng không muốn nghĩ đến.

Đến ngày hôn lễ diễn ra, từ sớm nha hoàn đã lôi ta đi trang điểm rồi thay y phục mới, thử qua rất nhiều lần, cũng không biết bộ dạng của ta bây giờ ra sao, nhưng dù thế nào thì chắc cũng không thể đẹp bằng Khuynh Nhan.

“Tiểu thư mặc xiêm y này thật sự rất đẹp”. Nha hoàn tán thưởng, nhưng ta không có một chút vui vẻ.

“Đẹp thì có ích gì, dù sao ta cũng không nhìn thấy…” Ta thở dài, “Y phục này ta mặc không thoải mái, vẫn là thay ra đi, ta mặc y phục cũ là được”.

“Sao có thể chứ?! Người còn phải ngồi ở ghế ngồi danh dự, đến lúc đó cứ một thân bạch y đi ra như vậy sẽ bị người ta chê cười đó”.

Ta ngẩn người, bất đắc dĩ buồn cười.

“Vậy ngươi nói với Khuynh Nhan thần nữ, nói với nàng là ta không cần ngồi vị trí danh dự đó đâu. Vốn ta là người đã đui mù, huống chi lại không có lễ vật gì gì đó, ngồi ở vị trí đó không phải là sẽ bôi nhọ vinh dự này sao? Ngươi cứ đi nói với nàng ấy như vậy”.

Nha hoàn khó xử, “Nhưng…Việc này còn cần sự đồng ý của thiên tôn mới được, kể cả thần nữ đáp ứng, nhưng thiên tôn không biết có…”

“Thần nữ cũng đáp ứng rồi, thiên tôn sủng ái nàng như thế, sao có thể không đáp ứng?!” Ta phất phất tay, “Mau giúp ta thay y phục ra, nếu không tối đến lại sinh ra nhiều chuyện”.

Nha hoàn do dự một lát rồi đáp lời bước đi.

Đợi đến tối, tuy không nhìn thấy nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được khắp bốn phía đều giăng đèn kết hoa, còn có âm thanh huyên náo cười vui ở xung quanh. Hôm nay nhất định là rất náo nhiệt. Chuyện vui của thiên tôn, sao có thể không náo nhiệt được cơ chứ…

Đi tới đó, bỗng nghe thấy có người hô lên, “Linh Nhược! Sao ngươi lại tới đây một mình? Không có ai đi cùng ngươi sao?”

Ta cười cười, “Không sao, đường ở đây rộng rãi, đi không bị vướng”.

Người vừa hô là Ức Cẩn. Nàng nói, “Vì sao ngươi vẫn còn ở đây. Ta tưởng ngươi…”

“Ta cũng không biết, Không Giới vẫn chưa tới tìm ta”.

Ức Cẩn vui hẳn lên, “Nói như thế ngươi và Chiết Lan vẫn đang ở cùng một chỗ!? Vậy Chiết Lan đâu?”

Ta bỗng nói không ra lời, im lặng nửa ngày không biết nên nói gì.

Ức Cẩn kéo tay ta vừa đi vừa nói, “Xem ra là tự đi vui vẻ một mình rồi!” Nàng hừ hừ, có chút bất mãn, “Ta đưa ngươi đi tìm hắn tính sổ”.

Ta níu tay Ức Cẩn, “Không cần, hắn không có ở đây”.

Ức Cẩn nghi hoặc hỏi, “Không ở đây? Vậy hắn đi đâu rồi? Sao lại có thể an tâm để ngươi ở đây một mình!?”

Ta không biết giải thích với nàng ra sao, cũng may Ức Cẩn không truy hỏi nữa, nàng thay đổi chủ đề, “Nói cũng kỳ, sao thiên tôn lại trở lại được nhỉ? Ta còn tưởng hắn sẽ…sẽ không về được nữa”.

Ta không nói gì, chỉ yên lặng đi theo nàng.

Bỗng có một âm cười nói thanh vang lên, “Việc này cũng may mà có Linh Nhược cô nương”.

Ức Cẩn vui vẻ buông ta ra, quay lại nói chuyện với người đó, “Vụ Hi cô cô, sao người không ở cùng Khuynh Nhan?”

“Nàng cũng sắp xuất giá rồi, ta không thèm ở bên giúp nàng nữa”. Nói xong, Vụ Hi cô cô tiến tới trước mặt ta, “Thật sự phải đa tạ Linh Nhược cô nương, nếu không nhờ ngươi thì Khuynh Nhan nhà chúng ta e là sẽ phải ôm chén ngọc lưu ly kia chờ đợi cả đời”.

Hóa ra là mẫu thân của Khuynh Nhan.

Ta lắc đầu, “Người nói quá lời rồi”.

Ức Cẩn kinh ngạc hỏi ta, “Linh Nhược cứu thiên tôn?! Chuyện này rốt cuộc là…”

Vụ Hi cô cô liền chặn lời nàng, “Linh Nhược cô nương không màng tính mạng của mình để cứu thiên tôn, cũng không phải chỉ có mình ta mang ơn nàng”.

Ức Cẩn lên tiếng, “Cô cô, Linh Nhược chỉ có một mình, con sẽ chăm sóc nàng, bây giờ con muốn đưa nàng đi xung quanh làm quen một chút”.

Vụ Hi không làm khó nữa, chỉ cười rồi rời đi.

Lúc này trong viện không còn người, Ức Cẩn liền kéo tay ta nghiêm túc hỏi, “Linh Nhược, vì sao người cứu thiên tôn lại là ngươi?”

Ta cười khổ, “Chuyện này quan trọng sao? Hiện giờ thiên tôn đã trở lại, đó mới là trọng điểm”.

“Vậy ngươi và Chiết Lan…”

“Đương nhiên không phải là thật”. Ta than nhẹ, “Ức Cẩn, kỳ thật người cứu Xuyên Huyền là Chiết Lan, nhưng chẳng ai nhớ tới hắn cả. Cho dù lúc này ta có nhớ kỹ thì không lâu sau sẽ lại quên sạch. Bây giờ, sợ là Phùng Cơ chỉ còn một mình…”

Nói đến đây ta lại nghĩ đến Phùng Cơ. Nàng lúc này chắc hẳn đang ở nơi nào đó buồn bã thống khổ, có thể còn đang khóc. Nàng thậm chí còn bi ai hơn ta. Ít nhất Xuyên Huyền còn sống, hắn vẫn còn hạnh phúc. Nhưng Chiết Lan đã không còn, thậm chí ngay cả một câu cuối cùng hắn cũng không để lại cho chúng ta…

“Chiết Lan cứu Xuyên Huyền? Ý ngươi là Chiết Lan…”

Ức Cẩn không dám nghĩ thêm nữa, nhưng chúng ta đều đã tự hiểu.

Ta chỉ im lặng gật đầu, lại thở dài, “Ức Cẩn, nếu ngươi còn nhớ tới giao tình của chúng ta, hãy đưa ta rời khỏi đây đi!”

“Bây giờ sao?”

“Đương nhiên là bây giờ. Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải ở đây nghe xem Xuyên Huyền và Khuynh Nhan hạnh phúc như thế nào sao?”

Ức Cẩn nắm tay ta, nặng nề thở dài, “Sớm biết thế ta đã…ta đã đi theo các ngươi, có thêm người bảo hộ ngươi, Chiết Lan cũng sẽ không bị như thế”.

“Việc này không thể trách ngươi. Ta cũng chỉ là muốn rời khỏi đây nhanh một chút, mấy ngày nay lúc nào cũng phải nghe chuyện liên quan đến Xuyên Huyền và Khuynh Nhan, thật sự làm ta sống không bằng chết…”

“Được, ta đưa ngươi rời đi”. Ức Cẩn xót xa nói, nhưng vừa xoay người đã bị người khác chặn lại.

“Ức Cẩn, Linh Nhược cô nương, hai người muốn đi đâu? Hôm nay là đại hôn của thiên tôn và Khuynh Nhan, thiếu các ngươi không thể được!”

Ta không biết đây là ai, Ức Cẩn thì lại giống như có chút khó xử, gượng cười nói, “Thiên hậu nói đùa rồi, chúng ta còn có thể đi đâu được chứ. Chỉ là muốn qua bên kia đi dạo tí thôi”.

Thiên hậu cười nói, “Ta cũng chỉ là đùa thôi mà, các ngươi một người là bằng hữu tốt của Khuynh Nhan, một người là ân nhân của Xuyên Huyền, có thể đi đâu được chứ”. Nàng dừng một chút rồi nói, “Lúc này hẳn là mọi thứ cũng chuẩn bị xong rồi, không bằng chúng ta cùng đi đến yến hội nhìn xem”.

Nói xong, Ức Cẩn kéo ta đi theo thiên hậu.

Thiên hậu vừa đi vừa nói, “Ban đầu chúng ta còn nói Xuyên Huyền là người lạnh lùng, duy chỉ với Khuynh Nhan là không thế. Quả thực hắn có ý với Khuynh Nhan. Có điều thời gian vừa rồi Khuynh Nhan đã chịu khổ rồi, bị nhốt tại thần vực Nam Trạch, mỗi ngày ôm chén ngọc lưu ly, ngày tư đêm nghĩ. May mà Xuyên Huyền đã trở lại, còn nhận ra tâm tư của mình với Khuynh Nhan. Quả thật là phúc không phải họa”.

Ức Cẩn đáp lấy lệ vài câu, ta ở bên cúi đầu, cái gì cũng không nói, chỉ mong không bị để ý đến.

Đáng tiếc không được như ý, thiên hậu nói xong với Ức Cẩn lại quay sang nói với ta.

“Linh Nhược, ta chỉ nghe nói ngươi là người cứu Xuyên Huyền, ta vẫn chưa biết ngươi cứu kiểu gì. Tàn hồn của Xuyên Huyền khiến thiên đế cũng phải lo lắng mãi, nhưng thiên giới không có ai biết cách ngưng tự tàn hồn, ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì thế?”

Ta bỗng cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, chỉ nhẹ giọng đáp, “Phật giới có niết bàn thuật, nên ta mới có thể cứu hắn về”.

Thiên hậu hơi trầm ngâm, “Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy. Chắc là Phật giới không truyền ra ngoài?”

“Phải”.

Thiên hậu giống như muốn truy đến tận cùng, “Vậy ngươi có thể nói qua một chút được không?”

“Đây vốn là Phật hiệu, người của Phật giới mới có thể dùng được. Có điều Linh Nhược không thể nhiều lời, mong thiên hậu thứ lỗi”.

Thiên hậu lúc này mới dừng, cười cười nói, “Đương nhiên, Phật giới các ngươi từ trước đến giờ luôn thanh tĩnh không tranh chấp, lần này là ta đã nhiều lời rồi”.

“Thiên hậu quá lời rồi”. Ta cũng khách sáo đáp lại một câu.

Chúng ta tiến tới một bàn tiệc, thiên hậu ngồi xuống trước, ta và Ức Cẩn cũng tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống.

Không bao lâu sau thì tân khách dần dần đến ngày càng đông, Ức Cẩn nói vài câu với ta, ta vô lực quay về phía nàng.

Một lúc sau tân khách bỗng im lặng, tiếp đó lại là một trận vỗ tay hô hào ầm ầm.

Ức Cẩn nắm tay ta, có chút lo lắng, “Bọn họ tới rồi”.

Ta gật gật đầu, cúi đầu không nói gì. Dù sao tân khách đông như vậy, chúng ta lại ngồi ở chỗ bình thường nên sẽ không dễ bị nhận ra. Mà cho dù có nhận ra thì sao chứ, ta cũng không nhìn được Khuynh Nhan cười nhạo mình, cũng không nhìn được Xuyên Huyền áy náy,…Nói chung mọi chuyện không liên quan đến ta.

Ta cảm giác được xung quanh mọi người đang rất vui mừng, tựa hồ chỉ có ta là lạc lõng ở đây. Thậm chí ta có thể tưởng tượng ra, lúc này tất cả mọi người đều một thân hoa lệ tiên diễm, duy chỉ có ta một thân bạch y, một thân cô tịch.

“Linh Nhược…”

Ức Cẩn nắm tay ta, tựa hồ muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào cho phải. Cảnh tượng thật giống với hôn lễ của Lạc Trần và Tương Tư ở dưới nhân gian. Chỉ có điều, lần này hai người họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, hắn cũng sẽ không nói là đang đợi ta, muốn dẫn ta về nhà nữa.

Vì thế ta ảm đạm cười, “Ức Cẩn, ta không sao”.

Ức Cẩn than nhẹ một tiếng, bên kia đã truyền đến tiếng bái đường…