Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 46

Chương 46: Qua độ khẩu Qua Châu gặp Tô Tô
Khi Sở Sở đi tới độ khẩu nơi này thì đang là lúc hoàng hôn, ban đêm không thể đi thuyền, chủ thuyền hạ lệnh tựa vào độ khẩu Qua Châu. Nghiêm túc mà nói, một độ khẩu tương đương với ngã ba cửa sông, không phải đi Cam Túc thì chính là Qua Châu huyện, một cái trấn nhỏ lệ thuộc Dương Châu, nhà đò ngừng không nhiều, đại khái là mùa ế hàng của vận tải đường thuỷ, người trên thuyền lần lượt lên bờ đi mua một chút đồ dùng hàng ngày.

Sở Sở dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội khó được này, nói với chủ thuyền một tiếng, liền bước lên cổ trấn độ khẩu này, rất nhỏ nhưng ven sông cho nên vẫn tương đối giàu có và đông đúc, náo nhiệt phồn vinh nhất chỉ có một nghề, Sở Sở cảm thấy phải gọi trấn yên hoa mới chính xác. Cách độ khẩu không xa chính là một con phố đèn dầu sáng rỡ, không biết là người nào định quy củ hay là quy tắc ngầm, dựa vào bên trái đều là bán một chút rau xanh gạo dầu tiếp tế trên thuyền, bên phải toàn là thanh lâu nhỏ, trước cửa đứng rất nhiều nữ nhân trang điểm rất đậm, õng ẹo, chiêu dụ khách thương đi qua, phần nhiều là một vài cô nương nhan sắc tàn phai hoặc là vẻ thùy mị bình thường, không có một người nào xuất sắc.

Sở Sở biết nơi này chỉ sợ là thanh lâu mạt hạng nhất, cô nương bên trong dĩ nhiên cũng là tầng dưới chót nhất, chiêu bài đều không có, ra vào đều là một vài đàn ông rất thô tục, không có một người nào thể diện tề chỉnh. Đại khái bộ dạng Sở Sở rất gầy yếu, những nữ nhân chiêu dụ khách hàng kia cũng không đi lên lôi kéo nàng. Từ đầu đường đi tới cuối phố, Sở Sở không thu hoạch được cái gì, tất cả mọi thứ đều chế biến rất thô sơ, cũng không có đặc sản gì thu hút tầm mắt, nhanh chóng thất vọng quay về, cảm thấy trở về trên thuyền thưởng thức bóng đêm trên sông còn tốt hơn chút.

Đi tới giữa phố thì thấy h người chạy xông ra từ trong một thanh lâu nhỏ, Sở Sở vội vàng né qua, một người đàn ông ở trần, một tay nhấc quần, một tay đuổi theo cô nương lảo đảo chạy ở phía trước. Cô nương kia rất nhếch nhác, trên người rách te tua, cơ hồ áo rách quần manh, trên người miễn cưỡng che kín bộ ngực, váy đã bị xé còn một nửa, lộ ra hai bắp đùi gầy yếu, phía trên tràn đầy vết thương, hết sức né tránh người đàn ông kia truy đánh, nhưng cuối cùng thể lực hai người cách xa, bị người đàn ông kia đá một cước nằm trên đất. Người đàn ông kia tiến lên một hồi quyền đấm cước đá, tiếng la khóc của cô nương kia rất thảm thiết, làm người ta không đành lòng nhìn, người đàn ông kia còn chưa hả giận, níu lấy mái tóc tán loạn của cô nương, mắng to:

“Mẹ nó chứ, đồ tiện nhân, ngươi còn nghĩ mình thanh cao lắm hả, một ngày không có kiếm một đại tử, ta chỉ là nhìn rỗi rãnh khó chịu, cho ngươi tìm chút việc vui, ngươi tránh cái gì, ngươi cho rằng ngươi chính là người nào, là hoa khôi sao, ngươi đã sớm không phải. Lão tử để mắt ngươi, ngươi còn tránh, có cái gì kim quý, hôm nay gia sẽ để cho đàn ông đi đầy đường, đều nhìn xem ngươi bị...” Nói những lời ô uế còn không hả giận.

Kéo vài cái liền đem y phục rách rưới của cô nương kia xé đi, Sở Sở nhất thời cũng hít một hơi khí lạnh, nàng không nghĩ tới có chuyện tồi tệ như vậy, ở trước mắt nàng trình diễn chân thật, nàng tức giận quên lý trí, tiến lên đẩy người đàn ông muốn làm loạn ở trên đường cái ra, người đàn ông kia không có phòng bị bị nàng một tay đẩy té trên đất. Sở Sở nhặt lên quần áo rách nát trên đất, miễn cưỡng đắp lên nữ nhân đang run rẩy.

Lại là một đứa thích chõ mõm vào, người đàn ông bất giác giận dữ. Tiến lên lôi kéo Sở Sở, lại bị Sở Sở bắt được mánh khoé, một cước đạp ra ngoài, người vây xem xôn xao một mảnh, đoán chừng không nghĩ tới Sở Sở nhìn gầy yếu như vậy lại có khí lực lớn như thế. Lúc này cô nương kia ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt nhìn sang của Sở Sở, hai người đều sửng sốt, xuyên thấu qua ngọn đèn đỏ bên cạnh có thể thấy rõ cô nương nhếch nhác trước mắt, ngũ quan thực tế còn rất hoàn mỹ xinh đẹp, chỉ là mắt bên phải có một khối phỏng rất lớn, khiến cho khuôn mặtvốn xinh đẹp có chút dữ tợn đáng sợ, sắc mặt vàng khè, xương gò má cao vυ't, mặc dù không có sáng rỡ nghiên lệ thường ngày, vẫn là tinh tường phân biệt ra không phải là người khác, chính là Tô Tô.

Tô Tô đột nhiên nhìn thấy Sở Sở, mặc dù mặc nam trang nhưng nhìn một cái liền nhận ra được, vội vàng quỳ lết mấy bước ôm bắp đùi Sở Sở nói:

“Cách cách cứu ta, cách cách cứu ta, thường ngày đều là ta không phải, ngài lại thiện tâm cứu ta đi!”

Sở Sở không nghĩ tới nàng đến dạng thê thảm nông nỗi như thế này, mặc dù biết loại người này bình thường đều là trừng phạt đúng tội, nhưng vì nhìn thấy người giống Hiểu Oánh rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhanh chóng nhỏ giọng, ở bên tai nàng nói:

“Muốn ta cứu ngươi, cũng không cần lại nói hai chữ cách cách, hiểu chưa?”

Tô Tô đó vội vàng gật đầu, người đàn ông bị vứt ra ngoài hiển nhiên là đã uống say, bước chân loạng choạng đứng lên, hướng về phía Sở Sở nói:

“A thì ra là ngươi, là bạn lâu năm của con tiện nhân này, tốt như vậy, lão tử mua nàng trong tay nha tử, dù nhìn mặt nàng tuy nói phá tướng, nhưng thân thể còn rất mê người, thế nhưng lại không ăn không uống, giả chết với lão tử, một ngày cũng không kiếm được bao nhiêu bạc, lão tử còn phải trợ cấp ăn mặc, ngươi nếu không phải ghét bỏ, cho lão tử năm mươi lượng bạc đi.”

Mọi người thì thầm một hồi, có một khách thương trung niên tiến tới gần Sở Sở, nhỏ giọng nói:

“Hiện tại một nha đầu mười ba mười bốn mới chỉ hai mươi lượng, tàn hoa bại liễu này không đáng giá.”

Người đàn ông hiển nhiên là nghe thấy, không nhịn được nói:

“Được, liền hai mươi lượng, mau đưa bạc đi, đưa nữ nhân này dẫn đi đi, nhìn liền ghê tởm!”

Từ trong tay áo Sở Sở lấy ra hai mươi nén bạc ném cho người đàn ông, quay đầu thấy đối diện là cửa hàng may, đỡ Tô Tô đi tới mua y phục đơn giản cho nàng ta thay, ông chủ cửa hàng là một đại thúc trung niên, người còn không tệ, thừa dịp Tô Tô thay quần áo, len lén nói cho Sở Sở:

“Người đàn ông đối diện kia gọi Lưu Đại, không phải đồ tốt, cách hai năm liền gϊếŧ chết một nữ nhân, thường nửa đêm nghe tiếng các cô nương kêu thảm thiết, nữ tử này mua được vẫn chưa tới một tháng, nếu không phải ngươi đã đến, nữ tử này đoán chừng nửa tháng nữa liền bị chỉnh cho chết luôn.”

Sở Sở dĩ nhiên biết, từ vết thương trên đùi, cánh tay, bộ ngực, sau lưng của Tô Tô, là có thể nhìn ra bị quất roi, bị dí sắt nóng, bị cào xé, Sở Sở đoán Lưu Đại này chính là một tên biếи ŧɦái thích hành hạ người khác, nếu không cũng sẽ không có những vết thương này. Sở Sở âm thầm suy nghĩ an bài Tô Tô như thế nào, ở lại chỗ này khẳng định không được, mang theo lại càng không được, thật phiền não! Tô Tô đã đổi xong quần áo giầy, mặc dù bị dày vò không thành hình người, thân hình vẫn cực kỳ nhọn mảnh lả lướt, ánh mắt nhìn Sở Sở rất phức tạp.

Sở Sở cũng lười suy đoán, đỡ Tô Tô tìm một tiệm trà bên cạnh nghỉ ngơi, vẫn chỉ là một nơi sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái chỗ ở, Sở Sở đỡ Tô Tô ngồi ở trên ghế, phân phó mang bình trà lài cùng một chút điểm tâm, chờ Tô Tô ăn xong, Sở Sở mới hỏi:

“Làm sao ngươi chạy đến nơi đây?”

Trong mắt Tô Tô lóe lên một tia hận ý mãnh liệt nói:

“Thái tử thật không phải người, hắn kêu ta hầu hạ một tháng xong, liền dụ dỗ ta đến Thính Hương Các làm việc cho hắn, vừa bắt đầu còn không có trở ngại, chỉ tiếp vài thương nhân giàu có, quan lớn triều đình, sau lại...”

Nói đến đây dừng một chút, mắt xẹt qua Sở Sở tiếp tục nói:

“Chính là hội trưởng thương hội Đào Kế Tông, trên sông Tần Hoài, ngươi cùng Cửu a ca đã gặp, nghe nói là túi tiền của Bát gia, thái tử liền muốn lung lạc đến bên cạnh mình, mời tới Thính Hương Các, mệnh ta phục vụ. Đào Kế Tông so cái Lưu Đại này càng không phải là người, ta thiếu chút nữa chết trong tay hắn, ta liều mạng giãy giụa chạy đến trong viện, lại bị hắn bắt được kéo về, dùng cây nến vùi trên mặt của ta...”

Nói đến đây, liền im lặng, phía sau nàng ta không nói Sở Sở cũng có thể đoán ra một hai, ở trong lòng của đám hoàng tử quyền quý, nữ nhân cũng chỉ là công cụ thôi, đúng quy cách có địa vị cưới về sanh con, không có địa vị thân phận là công cụ mưu lợi mưu quyền thôi, như mình như Tô Tô trước mắt. Sở Sở có thể tưởng tượng Tô Tô không còn xinh đẹp, không có đầu óc, mất đi dung mạo vẫn lấy làm kiêu ngạo sẽ bị thái tử đối đãi như thế nào, rơi vào kết quả hôm nay cũng là có thể đoán được.

Sở Sở quét mắt Tô Tô một cái, nói:

“Ngươi sau này định làm như thế nào?”

Trong nháy mắt sắc mặt Tô Tô tái đi nói:

“Cách cách chẳng lẽ không muốn mang ta rời khỏi nơi đây ư, về sau ta muốn đi theo cách cách, làm nô tỳ phục vụ ngài cả đời!”

Sở Sở một ngụm trà phun đi ra vội vàng khoát tay nói:

“Cái này không thể được, ta không phải có thể mang theo ngươi, không sợ cùng ngươi nói thật, ta cũng là len lén chạy đến, bị Tứ gia bắt được, kết quả cũng không thể dự liệu.”

Trong mắt Tô Tô chợt lóe sáng rồi biến mất, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, Sở Sở suy nghĩ hồi lâu nói:

“Ngươi trước đi theo ta, chờ ta lên bờ sẽ an bài thoả đáng cho ngươi.”

Tô Tô gật đầu một cái, khi Sở Sở dẫn Tô Tô trở lại trên thuyền, hơn nữa cùng ở chung trong nhà kho thì chủ thuyền, người chèo thuyền nếu không dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn chằm chằm Sở Sở, thậm chí buổi tối đều có chí cùng nhau cô lập Sở Sở, chủ thuyền đưa cơm vào trong phòng kho cho nàng cùng Tô Tô, Sở Sở âm thầm thở dài tự nhủ: mình là người cứ bị oan uổng như vậy đấy.

Cả đêm nghỉ ngơi và hồi phục, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, thuyền liền khởi động, tiếng sáo trong trẻo rất du dương, vang vọng ở trên mặt sông, qua độ khẩu Qua Châu, qua Hoàng Hạc lâu, thuyền được đi bảy tám ngày mới tới Giang Tây Cửu Giang. Sở Sở cáo biệt chủ thuyền và người chèo thuyền, dẫn Tô Tô vào Cửu Giang thành tìm gian khách điếm đặt chân. Khi ở hiện đại Sở Sở chưa từng tới nơi này nên không biết hình dáng gì, nhưng ở thời Thanh triều, Cửu Giang thành cũng là tàu xe tụ hợp, thương nhân tụ tập thành phố lớn, cũng như tên của nó là một nơi hội tụ của chín con sông, “chín” là chỉ sông Trường Giang chảy qua Cửu Giang, hồ Bà Dương cùng các con sông của ba tỉnh liên tiếp Cống, Ngạc, An Huy hội tụ, trăm sông đổ về một biển, sức nước mênh mông, mặt sông tráng khoát, còn có Lư Sơn rất nổi tiếng cùng giàu có, thành cổ Sài Tang truyền kỳ.

Hoàng Hạc lâu -(黄鹤楼) là một ngôi tháp lịch sử, được cất trên vực đá Hoàng Hạc của núi Xà Sơn bên bờ sông Dương Tử, thuộc thành phố Vũ Hán tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Hoàng Hạc Lâu được xem là một trong bốn tứ đại danh tháp của Trung Quốc và là ngôi lầu nổi tiếng được các thi nhân ca tụng.

Lư Sơn> (giản thể: 庐山, phồn thể: 廬山; bính âm: Lúshān) hay còn gọi là Lô Sơn là một dãy núi nằm ở phía nam thành phố Cửu Giang (九江), tỉnh Giang Tây, Trung Quốc, gần hồ Bà Dương. Lư Sơn có 99 ngọn núi, trong đó đỉnh cao nhất là Đại Hán Dương (大汉阳) với độ cao 1.474 m trên mực nước biển. Núi này là một điểm du lịch quan trọng của Trung Quốc.

Đây là nơi đến được du khách nội địa Trung Quốc ưa thích. Tại đây, trên vách núi có thể nhìn thấy những sự dịch chuyển vỉa rất đặc biệt từ thời kỳ băng hà. Phong cảnh vùng này rất đẹp với các đỉnh núi, thung lũng, hẻm núi, khe núi, kiến tạo đá, hang động, và thác nước. Khu vực này cũng có một số đền thờ Đạo giáo, chùa Phật giáo, cũng như nhiều di tích Khổng giáo.

Sở Sở quyết định ở chỗ này du ngoạn mấy ngày nữa xuôi Nam đi Nghiễm Châu, tiện thể suy nghĩ một chút nơi Tô Tô đi đến. Tô Tô rất trầm lặng, dọc theo đường đi cùng Sở Sở chưa nói qua nói cái gì, khi dừng lại cảng khẩu, Sở Sở cũng cho nàng ta ít bạc để cho nàng ta tự mình đi ra ngoài mua chút nhu yếu phẩm cần thiết. Sở Sở cảm thấy như vậy có thể để cho nàng ta có thể tự phát tiết một mình, sau này sẽ khá hơn, cho nên đến khách điếm Cửu Giang, Sở Sở cũng không đi trông nom Tô Tô, mình mặc nam trang đi ra ngoài du lịch, nhân tiện đặt cọc xong xe ngựa xuôi nam.

Sở Sở suy nghĩ mấy ngày vẫn cảm thấy mang theo Tô Tô đi là tốt nhất, dù sao nông trang ở Anh quốc của mình rất lớn, mang theo nàng ta cũng không sao, một mình nàng ta ở nơi Đại Thanh phong kiến này, sẽ không có cái gì tốt, khi nàng thu thập xong, quyết định ngày mai sẽ mang theo Tô Tô xuôi Nam thì nửa đêm lại bị một hồi âm thanh hỗn loạn của tiếng bước chân làm thức tỉnh. Xuyên thấu qua cửa sổ khách điếm, bên ngoài đèn dầu sáng rỡ, gian phòng nàng cùng Tô Tô ở là gian hai người, giường của nàng cùng Tô Tô đối diện, Tô Tô mặc rất chỉnh tề ngồi ở trên giường đối diện, mặt ác ý nhìn chằm chằm nàng.

Sở Sở vội vàng xuống đất, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trên đường cái quan binh đã đem khách điếm bọn họ ở bao bọc vây quanh, hai người cưỡi trên đại mã phía trước, chính là Tứ ca khó lường cùng Thập Tam, Sở Sở không chỉ có châm chọc cười một tiếng, mình thật là học không ngoan a! Quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Tô nói:

“T

Tô Tô cười xuyên thấu qua ánh sáng cây đuốc bên ngoài, có vẻ dữ tợn vặn vẹo:

“Ta mới không muốn cùng ngươi đi địa phương người nước ngoài, ta muốn ở lại Đại Thanh, ta muốn vinh hoa phú quý, giường cao ấm gối, ta muốn mặc tơ lụa, ăn thức ăn tinh xảo.”

Sở Sở không thể tưởng tượng nổi nhìn nữ nhân đầu bị lừa đá này, nói:

“Chẳng lẽ ngươi bán đứng ta, là có thể lấy được những thứ này sao?”

Tô Tô cười ha ha dường như bị điên rồi:

“Ngươi cho ta cơ hội không phải sao, ngươi đại khái không biết đi? Lần trước lên bờ ta đi quan phủ, Tứ a ca đã sớm dặn dò, phàm là người có tin tức của ngươi cũng được thưởng ngàn lượng bạc, ta đi tố giác ngươi, chỉ cần vừa lên bờ cũng là không chạy thoát, không nghĩ tới ngươi so với ta còn thảm, lại thành đào phạm, ta muốn dùng ngươi cùng Tứ gia đổi một thân phận sạch sẽ phú quý không khó lắm!”

Sở Sở nhíu nhíu mày thầm nói thời vận của mình không tốt, làm sao lại nhiều lần cứu nữ nhân vong ân phụ nghĩa như vậy, chưa kịp hối hận, cửa phòng “cạch” bị người đá văng ra, Sở Sở đứng thẳng người đối mặt Tứ a ca tiến vào.