Quyển 2 - Chương 7-3: Khiêu chiến (phần cuối)
Dịch giả: HolobaymauKinh Chập nghe thấy lời truyền của Hán Vương, lập tức cung kính bẩm:
-Vâng.
Liếc mắt hung dữ nhìn Thu Trường Phong, y quay sang nói với Kỷ Cương:
-Chỉ Huy Sứ mời vào.
Kỷ Cương liếc nhìn Thu Trường Phong, có ý tán thưởng. Lão bước vào khoang nhỏ trên thuyền trước, Thu Trường Phong, Mạnh Hiền theo sát phía sau Kỷ Cương. Diệp Vũ Hà đợi xong mới đi vào, Kinh Chập liền đưa tay ngăn cản:
-Tại đây nữ nhân không được vào.
Diệp Vũ Hà khẽ giật mình, bắt gặp ánh mắt Thu Trường Phong nhìn sang, chậm rãi lắc đầu. Diệp Vũ Hà không nói gì, lui sang một bên.
Khoang thuyền bên trong thật lớn, trông giống hệt như cung điện trên đất liền. Bên trong chỉ có một cái ghế, một bàn của Hán Vương, tựa như vĩnh viễn chỉ có một chỗ ngồi duy nhất cho y vậy.
Con người Hán Vương có lẽ trước sau đều như một – cao ngạo, nghiêm nghị, đơn giản, gọn ràng. Cốc Vũ, Sương Hàng đứng ở phía sau Hán Vương, hệt như cùng một dạng với bóng dáng của y.
Hán Vương tuy để cho mọi người đi vào nhưng vẫn lẳng lặng ăn điểm tâm. Đợi đến khi y nuốt xong miếng cuối cùng còn vương phần tơ máu của món thịt nghé non thượng hạng xong, rồi nhấp tiếp một hớp mỹ tửu bồ đào do Tây Vực tiến cống, lúc này y mới dùng khăn lụa trắng như tuyết bất giác chùi miệng, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người hỏi:
-Chuyện gì?
Lập tức Kỷ Cương tiến lên thi lễ, cẩn thận đem toàn bộ lời nói của Thu Trường Phong lập lại lần nữa.
Hán Vương ngồi ở chỗ kia, nghe Kỷ Cương kể rõ ra, có điều y chỉ chú ý vào bàn tay mình, bàn tay có hộ giáp cứ nắm vào duỗi ra. Khi nghe đến đoạn Diêu Quảng Hiếu chết, hành động kia chỉ dừng một lát, cuối cùng cũng không hỏi gì. Mà đến lúc nghe thấy Kim Long bí quyết có thể cải mệnh thì Hán Vương lại nhíu mày lên. Mãi cho đến khi Kỷ Cương nói xong, Hán Vương mới ngẩng đầu, nhìn về Thu Trường Phong nói:
-Ngươi nói Thượng Sư bảo ngươi phá hủy Tịch Chiếu, nhưng ngươi cho rằng Tịch Chiếu nhiều khả năng đã rơi vào tay của Phủng Hỏa Hội. Còn cái Kim Long bí quyết kia, nó có thể cải mệnh sao?
Khóe miệng y nhếch lên có ý chế giễu, thoạt nhìn đối với Kim Long bí quyết có thể cải mệnh mà nói,căn bản là y không tin.
Thu Trường Phong chỉ trả lời một chữ:
-Vâng.
Hán Vương thản nhiên nói:
-Đã như vậy, ngươi chỉ cần tuân theo lệnh của Thượng Sư đi tìm Tịch Chiếu là được rồi, việc gì phải tìm bản vương? Thượng Sư tuy đã khuất nhưng mệnh lệnh của ông vẫn hữu hiệu như trước chứ.
Khoang thuyền trở nên yên tĩnh lại.
Mạnh Hiền cơ hồ muốn cười ra tiếng. Y nghĩ trong lòng là Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, ngươi tự cho mình thông minh tài giỏi, nhưng lại đắc tội với Hán Vương. Hiện tại đã nếm được trái đắng rồi a. Thượng Sư tử nạn, Công Chúa mất tích, ngươi thì mờ mịt không tìm ra đầu mối, giờ mới cầu xin giúp đỡ từ Chỉ Huy Sứ với Hán Vương. Nhưng Hán Vương sẽ giúp ngươi sao?
Sau một hồi lâu, Thu Trường Phong mở miệng nói:
-Ty chức cho rằng Phủng Hỏa Hội lần này mưu tính sâu xa, khó có thể dò xét được. Vì cố gắng hết chức trách phận sự mới cảm thấy cần phải bẩm báo cho Hán Vương việc này. Nếu Hán Vương cho rằng ty chức vẽ vời thêm chuyện, ty chức xin cáo lui.
Hắn thi lễ một cái, trong tức khắc đã lui ra khoang cửa mà bước…
Hán Vương nhìn qua bóng lưng của Thu Trường Phong, ánh mặt lộ ra một tia cổ quái. Mắt thấy hắn sắp tới khoang cửa, Hán Vương đột nhiên hô:
-Đợi một chút.
Thu Trường Phong dừng lại, nhưng chưa đợi Hán Vương mở miệng nói tiếp thì từ bên ngoài khoang thuyền gã mãnh tướng Phích Lịch kia bất ngờ đi vào, lớn tiếng bẩm báo:
-Hán Vương điện hạ, Triệu Vương xin gặp.
Hán Vương nhíu đôi lông mày lên, gật đầu nói:
-Mời.
Triệu Vương bước vội vào. Bộ dáng hắn vẫn nhã nhặn như cũ, thời điểm bước vào khoang thuyền, tựa hồ còn nhận ra Thu Trường Phong, chắp tay chào hỏi, không có nửa phần kiêu ngạo, đối với Kỷ Cương cũng là thế. Đến khi tới trước Hán Vương, càng chú trọng thi lễ hơn:
-Cao Toại tham kiến Nhị Ca.
Hán Vương gật đầu, vung tay ra, lập tức có người đưa ghế tới. Đối với người đệ đệ này, y thu liễm vài phần cuồng ngạo.
Triệu Vương lại không ngồi xuống, vẻ mặt tràn đầy lo lắng đưa phong thư lên, nói:
-Nhị Ca, hắn … Vậy mà dám gửi một bức thư … huynh xem đi.”
Hán Vương nghe huynh đệ nói có chút hàm hồ bèn nhíu mày:
-Hắn?
Cốc Vũ nhanh chóng tiếp nhận thư tín, đưa cho Hán Vương, Hán Vương mở ra xem xét, thấy được nét xưng hô đầu tiên, sắc mặt bất ngờ chìm xuống.
Phần mở đầu thư ghi là:
-Cao Húc đệ của ta…
Chu Cao Húc thân là nhi tử thứ hai của Chu Lệ, khi nhìn thấy kiểu xưng hô, thiếu chút nữa cho là thư tín của Thái Tử, nhưng đương nhiên y biết là không phải! Nhưng nếu không phải là Chu Cao Sí, còn ai dám gọi Chu Cao Húc là đệ đệ?
Ánh mắt của Hán Vương lướt xuống, dừng ở phần đề tên phía trên bức thư chính thực là “Huynh Duẫn Văn kính gửi”. Hán Vương dù là trầm tĩnh đến mầy, khi nhìn thấy phần đề tên kia khóe miệng không khỏi liền run rẩy, trong mắt đột nhiên hiện ra quang mang làm cho người ta sợ hãi
Huynh Duẫn Văn kính gửi.
Ai là Duẫn Văn? Ngoại trừ Chu Duẫn Văn ra, còn có ai khác chăng? Hay Chu Duẫn Văn đã trở lại!
Chu Duẫn Văn kỳ thật đã trở lại rồi. Năm xưa hắn hốt hoảng đào tẩu khỏi Nam Kinh, trải qua hơn mười năm mưu đồ tính toán, quyết một lòng trở về thu hồi những thứ thuộc về bản thân mình.
Chu Lệ khống chế trung nguyên, Chu Duẫn Văn không còn chỗ ẩn thân, phải từ đường biển mà ra tay, trước tiên khống chế Phủng Hỏa Hội với Nhẫn Giả Đông Doanh, sau đó từ Định Hải hành động, gϊếŧ hết những thần tử trước kia thuần phục, sau lại phản bội hắn. Sau đó, cướp lấy Nhật Nguyệt Ca, tuyên bố hắn tái xuất. Về sau tiếp tục dùng kế gian xảo, châm ngòi quan hệ giữa Thái Tử cùng Hán Vương, rồi chiếm đoạt Kim Long bí quyết, mong mỏi tiến hành cải mệnh. Đến bây giờ, Chu Duẫn Văn rốt cuộc đã không cam lòng ở phía sau màn, bắt đầu tuyên chiến với Chu Lệ .
Trên thư viết:
Cao Húc đệ của ta:
Trộm nghe thiết câu giả tru, thiết quốc giả hầu*. Lão thất phu nhà đệ là loại cướp nước, thật là loạn thần tặc tử, thiên đạo bất dung. Húc đệ nếu biết vì đại nghĩa nên nghênh đón vi huynh đăng đế vị, còn bằng ngỗ nghịch không tỉnh ngộ, mai đây mời đến Dương Sơn chiến một trận, một lần rửa sạch ân oán!
*“Thiết câu giả tru, thiết Quốc giả Hầu”. Nghĩa là: ăn cắp một chiếc móc (câu) thì bị án tử; còn ăn cắp - cướp cả nước, thì được là chư hầu.
Huynh Duẫn Văn kính gửi.
Chu Duẫn Văn muốn đánh bại Chu Lệ, đoạt lại thiên hạ, trước hết phải đánh bại Hán Vương, từ hải vực xuôi về, khống chế vùng duyên hải, tiến thủ trung nguyên đều được. Nội dung rất đơn giản, chỉ có chỗ ân oán thì mọi người đều biết rõ, đó là một hồi tội lỗi chồng chất.
Đây là phong thư tuyên chiến, cũng là một phong thư khiêu chiến. Chu Duẫn Văn cùng với Chu Lệ bắt đầu khai chiến. Đối thủ đầu tiên của hắn cũng chính là người đã từng là huynh đệ, hôm nay lại là cừu địch Chu Cao Húc!
Hán Vương cuối cùng đã xem hết lá thư, dùng một chưởng vỗ lá thư lên bàn, trong nét tươi cười tràn đầy sát khí:
-Được lắm!
Triệu Vương thần sắc bất an, thấy thế vội hỏi:
-Nhị cả, hay ở chỗ nào vậy?
Hắn thoạt nhìn ở lâu trong thâm cung, căn bản là không biết rõ đạo lí đối nhân xử thế, ngay cả sự tức giận trong giọng nói của Hán Vương cũng nghe không ra.
Hán Vương chỉ cười lạnh bảo:
-Chu Duẫn Văn chỉ dám núp trong tối, ta đang lo tìm không thấy bóng ảnh của hắn. Hắn chịu xuất đầu cùng ta chiến một trận, đương nhiên là không còn gì hay hơn rồi.
Triệu Vương vội la lên:
-Đúng vậy… Hắn nhiều năm vậy không thấy, đến lúc này lại nhằm Nhị Ca khiêu chiến, hiển nhiên đã có mưu đồ từ lâu…
Hán Vương nhẹ giọng nói:
-Hắn mưu đồ đã lâu, chẳng lẽ ta phải sợ hắn sao?
Rồi bất ngờ quát lên:
-Cốc Vũ đâu?
Cốc Vũ lập tức lách minh ra, nói:
-Có thuộc hạ.
Hán Vương trầm giọng nói:
-Lập tức phân phó xuống, toàn bộ vệ binh Thiên Sách Vệ hôm nay giờ thân nấu cơm, giờ dậu xuất phát, sáng sớm ngày mai cần phải đến được quần đảo Dương Sơn, cùng đám giặc Oa đánh một trận. Đánh trống cổ vũ, kích sát quân địch.
Cốc Vũ tức khắc hô:
-Tuân lệnh.
Y bước nhanh ra khỏi khoang thuyền. Một lát sau, bên ngoài khoang thuyền vọng vào một loạt âm thanh ầm ầm, trong sự nghiêm trang còn có khí thế cương mãnh.
Quân lệnh như núi, Hán Vương ra lệnh, lại càng không thể nói lời cự tuyệt, hắn hoàn toàn có lòngtự tin cực đại này. Thủy quân Đại Minh vô địch thiên hạ, Thiên Sách Vệ từng là thân binh của Thiên Tử, càng tinh minh tài cán. Vô luận giặc Oa hay Phủng Hỏa Hội, cho dù quân địch thanh thế có lớn hơn nữa làm gì có thể chống lại một trận toàn lực với thủy quân Đại Minh được?
Triệu Vương cảm thấy bất an, nhưng không đợi hắn kiến nghị thêm gì, Chu Cao Húc đã nói:
-Ngươi ở Định Hải không cần xuất binh, yên lặng chờ tin ta toàn thắng trở về là được. Quay về đi.
Hán Vương nói với giọng bình thản, Triệu Vương không dám làm trái, đành phải ngượng ngùng cáo lui. Triệu Vương mặc dù được lệnh Thiên Tử đến đây lãnh binh, nhưng nơi này hiển nhiên là do Hán Vương khống chế quân quyền.
Đợi đến khi Triệu Vương rời khỏi. Ánh mắt của Hán Vương khẽ lóe lên, nhìn về hai người Kỷ Cương, từ từ nói:
-Kỷ Chỉ Huy Sứ, ngươi xem sự điều động của bản vương có vấn đề gì không?
Thần sắc của Kỷ Cương có chút khác thường, gần nửa ngày sau mới nói:
-Hán Vương điện hạ, có thật là Chu Duẫn Văn tuyên chiến với điện hạ không?
Hán Vương cười lạnh:
-Trừ hắn ra, còn ai có lá gan lớn như vậy? Ta thật sự muốn xem xem, những năm gần đây, hắn rốt cuộc là có lực lượng gì, dám khiêu chiến với về phụ hoàng và ta. Năm xưa, ta cùng phụ hoàng chỉ đuổi hắn ra khỏi Nam Kinh, lần này hắn lại cấu kết với ngoại tặc, mưu đồ lật đổ Đại Minh, ta nhất định không thể tha cho hắn được.
Kỷ Cương cúi đầu không hỏi tiếp, ánh mắt lão vẫn lập lòe, tựa hồ có phần ý sợ hãi. Có điều Hán Vương cao cao tại thượng, thật không lưu ý đến nét mặt của lão.
Nhưng Thu Trường Phong lại nhìn thấy được, hắn nhìn thấy biểu tình của Kỷ Cương, trong lòng đột nhiên cũng có cảm giác kinh sợ. Chu Duẫn Văn trở về, nếu thật sự đăng cơ, chỉ sợ người ở chỗ này, hết thảy đều không có ngoại lệ mà phải chết. Bản thân Kỷ Cương là người ủng hộ Chu Lệ, trong chiến dịch Tĩnh Nan có công lao không nhỏ, nỗi sợ hãi với chuyện Chu Duẫn Văn khôi phục được vương quyền cũng chẳng có gì lạ. Nhưng đây chỉ là cách nghĩ của người thường, Thu Trường Phong không nghĩ vậy, hắn luôn cảm giác sự kinh hãi bên trong Kỷ Cương mang theo hàm nghĩa càng đáng sợ khác kia.
Hán Vương nhìn về phía Thu Trường Phong, âm thanh nhẹ đi:
-Thu Trường Phong, ngươi đối với sự điều động của bản vương thấy như thế nào?
Thu Trường Phong hồi phục lại tinh thần, thở dài nói:
-Hán Vương hành sự, ty chức không có quyền bình luận.
Ánh mắt Hán Vương lóe lên, thản nhiên nói:
-Ngươi cứ nói đừng ngại, Bản Vương miễn tội cho ngươi.
Hắn cơ hồ có phần thỏa mãn với sự điều động của mình, cũng muốn trước mặt người ngoài khoe khoang.
Mạnh Hiền trông thấy như vậy, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Hán Vương không phải như kiểu người thích khoe khoang như vậy. Nhưng y đương nhiên sẽ không muốn lắm lời, ở nơi này, vốn không có chỗ cho y lắm lời.
Thần sắc Thu Trường Phong vô cùng bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn qua Hán Vương nói:
-Ty chức cảm thấy Hán Vương điều động, cái gì cũng sai!
Lời vừa phát ra, trong khoang thuyền bỗng trở nên yên tĩnh trở lại – giống như hết thảy đều chết lặng.
Tiết Sương Giáng thân là một trong hai mươi bốn tiết thủ hạ của Hán Vương, luôn đứng ở sau lưng Hán Vương, thần sắc hờ hững. Nhưng khi nghe vậy, mắt gã phải toát lên sự kinh ngạc. Gã theo Hán Vương đã lâu, vẫn chưa bao giờ nghe thấy có người dám đánh giá Hán Vương như thế.
Sắc mặt Hán Vương trầm xuống, gặng từng chữ một:
-Ngươi có đảm lược, không ngại nói lại lần nữa xem.
Khẩu khí của hắn tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng tràn đầy sát ý, cho dù là Kỷ Cương, nghe xong cũng cảm thấy chấn động.
Thu Trường Phong thở dài một hơi, nói:
-Ty chức không phải can đảm.
Chỉnh đốn một lát rồi tiếp tục:
-Nhưng ty chức cảm thấy sự điều động vừa rồi của Hán Vương thật là hồ đồ rối loạn.
.