Minh Miểu run rẩy, không biết trả lời thế nào.
Phản ứng đầu tiên là làm sáng tỏ cho ba, vì cậu nhóc biết ba không phải người thiểu năng trí tuệ, ngược lại còn rất thông minh.
Nhưng có vẻ như mẹ đã mặc định ba là người thiểu năng? Nếu cậu nhóc phản bác, liệu mẹ có thể không vui hay không?
Minh Miểu rất phân vân.
Làm một bạn nhỏ nhu thuận hiểu chuyện lại có ánh mắt thật sự quá khó khăn!
Thấy Minh Miểu khó xử, Minh Xán mới nhận ra biểu cảm của mình đã lộ ra vẻ tức giận.
Trong lòng cô đã nhận định ba ruột của Miểu Miểu có chỉ số IQ thấp, đây dường như là lời giải thích duy nhất cho việc tại sao con trai cô lại hoàn toàn không có thiên phú với toán học.
Miểu Miểu là một đứa trẻ rất nhạy cảm, Minh Xán đã phát hiện ra điều này từ lâu.
Những đứa trẻ năm sáu tuổi chính là tuổi chó ghét người chê, nhưng Miểu Miểu lại không hề có sự nghịch ngợm và bướng bỉnh của những đứa trẻ đó, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời mà còn rất biết quan sát sắc mặt người khác.
Minh Xán thường thấy cậu nhóc quá ngoan, không biết là do ở không gian khác, cô đã dạy dỗ tốt hay là do đứa trẻ này đã quen với việc chịu ấm ức.
Trên bàn trà có một đĩa dâu tây đã rửa sạch, Minh Xán bốc vài quả, bứt bỏ lá rồi đút cho Miểu Miểu, hỏi một câu đơn giản: “Ba tên là gì?”
Minh Miểu rất thích dâu tây, ăn đến nỗi má phồng lên, vừa nhai vừa lúng búng trả lời: “Ba tên là Trì Tiêu.”
“Trì gì?”
“Trì Tiêu.”
“Trì Tiêu?” Minh Xán vẫn không nghe rõ, miễn cưỡng lặp lại, cô chọc vào má Miểu Miểu: “Nuốt dâu tây xuống trước đã.”
Minh Miểu nghe thấy lời nói thật lòng của mẹ bên tai: [Đừng nói nữa. Trì gì Tiêu gì đó, hy vọng anh ta có thể cách xa tôi một chút.]
Minh Miểu chớp chớp mắt, không bất ngờ khi mẹ nói như vậy.
Bởi vì mẹ trước đây cũng như vậy, không thích nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến ba, nên khi ở bên mẹ, Minh Miểu đã quen với việc không nhắc đến ba.
Hầu hết trẻ em ở độ tuổi của Minh Miểu đều muốn có cả ba và mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn, Minh Miểu rất ít khi có cả ba và mẹ ở bên cạnh, cho nên trong mắt cậu nhóc, chỉ có ba hoặc chỉ có mẹ thôi là điều bình thường nhất.
Dâu tây chua chua ngọt ngọt, Minh Miểu còn muốn ăn thêm vài quả nữa. Ngay lúc này, trong đầu cậu nhóc đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống: [Ký chủ, phát hiện giá trị thể lực của ngài sắp cạn kiệt.]
[Ngôn ngữ chân thật của nhân loại quá mức phức tạp khó hiểu, đặc biệt là cô Minh Xán, những gì nói ra hoàn toàn không liên quan đến những gì thực sự muốn diễn đạt, đối tượng như vậy chỉ cần dịch một lần cũng tiêu tốn rất nhiều thể lực, đối với một đứa trẻ năm tuổi rưỡi như ngài thì quá sức rồi. Nhưng đừng lo lắng, chỉ cần ngài siêng năng luyện tập, hiệu suất sẽ từ từ nâng cao thôi... Ký chủ?]
“Khò... buồn ngủ quá...” Minh Miểu vẫn nắm một quả dâu tây trong tay, cả người mềm oặt ngã về phía sau, trước khi tiếp xúc thân mật với sàn nhà thì đã được Minh Xán nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Minh Xán không kìm được mà dạy dỗ cậu nhóc một câu: “Sao lại nằm dưới đất? Trước khi đi ngủ vào buổi tối phải làm gì con còn nhớ không?”
Cô cúi người bế Minh Miểu lên.
Cậu bé năm tuổi rưỡi nặng hơn 20 kí, Minh Xán bế khá nặng nhọc, trong lòng cũng dâng lên một tia buồn bực.
Trẻ con đúng là sinh vật tùy hứng, hơn nữa vì lai lịch của cậu nhóc khá đặc biệt, nên Minh Xán thân là thiên kim nhà giàu lại không thể để cho người giúp việc ở lại nhà giúp đỡ, cô luôn sợ người ngoài nhìn ra manh mối, nhiều lúc cô chỉ có thể tự mình chăm sóc cậu nhóc.
Quay đầu lại, Minh Xán thấy hai bàn tay nhỏ bé trắng tròn của Miểu Miểu đặt trên trán, ngón tay ấn mí mắt không cho chúng sụp xuống, trong miệng lầm bầm trả lời vấn đề vừa rồi của cô: “Phải rửa mặt đánh răng tắm rửa thay quần áo... mới được đi ngủ... Mẹ ơi con đều nhớ hết, mẹ đừng giận...”
“Mẹ mới không dễ giận như vậy.”