Đại Nịnh Thần

Chương 8

Quyển 1 - Chương 8: Lão địch thủ
“Lưu, Lưu, Lưu tướng quân!” Lý Vịnh thấy bạch y nam tử liền trợn mắt há mồm như gặp quỷ, nhìn thấy gia nhà hắn cư nhiên bị bạch y nam tử ôm trong ngực lại càng há to hơn, bộ dáng hận không thể một hơi nuốt hai cái trứng chim luộc.

“Lưu tướng quân?” Dạ Vị Ương gắt gao níu lấy bạch y nam tử không buông, hắn hướng bạch y nam tử cười như cảnh xuân sáng lạn: “Nguyên lai đại hiệp là tướng quân triều đình, khó trách lại anh hùng thần võ như thế.”

Trong mắt bạch y nam tử lộ ra vài phần nghi hoặc, ngữ khí lạnh nhạt: “Nghe nói Dạ đại nhân sau khi bị tập kích liền mất trí nhớ, bây giờ nhìn ngươi ngay cả ta cũng nhận không ra, xem ra quả thật không sai.”

“Chẳng qua không biết hai chân đại nhân cũng bị phế đi.” Ánh mắt bạch y nam tử thản nhiên nhìn hai chân vô lực dưới lớp y bào của Dạ Vị Ương, rồi đối với Lý Vịnh ở một bên vẫn chưa từ trong khϊếp sợ tỉnh lại, nói: “Ta phụng mệnh bệ hạ đến thăm hỏi Dạ đại nhân, nơi này giao cho các ngươi xử lý.”

Sau đó đem nam nhân trong ngực bế ngang qua, phóng người nhảy lên lưng tuấn mã cao lớn, hướng thượng thư phủ mà đi.

“Gia! Gia!” Lý Vịnh lúc này mới phản ứng, nhưng bạch y nam tử đã mang theo Dạ Vị Ương cưỡi ngựa ly khai, “Thật kỳ quái, Lưu đại nhân và gia từ trước đến nay đều xem nhau không vừa mắt, như thế nào hôm nay…”

Gió mát cuối mùa thu phe phẩy vài tia lạnh vào mặt, cũng thổi tan không ít sợ hãi khi gặp phải ám sát vừa rồi, chính là không khỏi có chút lạnh.

Dạ Vị Ương kéo y phục mình, cảnh vật hai bên như bay xẹt qua, hắn cúi đầu nhìn bàn tay bạch y nam tử phía sau nắm dây cương, bàn tay kia trắng muốt thon dài hữu lực, bởi vì nắm chặt dây cương mà mu bàn tay hơi lộ ra đường vân mạch máu màu xanh nhạt.

Tay thật đẹp, Dạ Vị Ương lại nhìn bàn tay khác đang vắt ngang thắt lưng mình, lập tức đem sự tình bị tập kích khi nãy vứt lên chín tầng mây: “Hôm nay cám ơn Lưu tướng quân, nếu không có Lưu tướng quân ra tay cứu giúp, Dạ Vị Ương ta đã sớm phơi thây đầu đường, đại ân đại đức không biết làm sao báo đáp.”

“Dạ đại nhân là mệnh quan triều đình, tháng trước vừa bị ám sát, thương thế còn chưa lành đã tùy tiện đi ra ngoài, thật không biết bảo trọng tính mệnh.” Thanh âm lạnh lùng mà rõ ràng từ sau lưng truyền đến, Dạ Vị Ương thấp giọng ngượng ngùng, cười nói: “Đúng vậy, là ta sơ suất, bất quá ngay tại hoàng thành giữa thanh thiên bạch nhật lại có kẻ lớn mật ám sát quan viên triều đình, thật sự quá mức ngông cuồng, cũng không biết người đứng phía sau muốn gϊếŧ ta là ai, ngay cả hoàng thượng cũng không để vào mắt.”

“Việc này ta sẽ bẩm báo hoàng thượng, nhất định phải bắt được những kẻ sau màn trả lại sự bình yên hoàng thành.”

Mắt thấy sắp đến phủ đệ, Dạ Vị Ương vội nói: “Có phải trước kia chúng ta từng quen biết, bất quá hiện tại ta không nhớ rõ ai, hôm nay cũng coi như là chúng ta lần đầu gặp mặt, còn chưa biết tính danh của Lưu tướng quân?”

“…” Người sau lưng trầm mặc phút chốc mới lên tiếng, “Lưu Bá Hề.”

Nháy mắt đã đến trước cửa thượng thư phủ, Lưu Bá Hề đầu tiên nhảy xuống sau đó đem Dạ Vị Ương từ trên ngựa bế xuống, hộ vệ canh cửa Dạ phủ vội chạy lại, một bên mở cửa một bên giúp Lưu Bá Hề dắt ngựa.

“Lưu tướng quân, thật sự đã làm phiền ngươi.” Nhẹ nhàng dựa vào ngực đối phương, hai tay Dạ Vị Ương ôm lấy bả vai Lưu Bá Hề, từ tầm mắt của hắn càng thấy rõ đôi mắt trong vắt dưới hàng lông mi dày rậm góc cạnh của nam tử, vài sợi tóc theo gió bay về phía sau, tựa như một bức tranh xinh đẹp.

“Dạ đại nhân khách khí.” Thản nhiên trả lời, Lưu Bá Hề đem Dạ Vị Ương đưa đến trong phòng, thời điểm thân thể bị đặt xuống giường, Dạ Vị Ương bỗng dưng cảm thấy có chút không muốn, so với giường thì trong ngực người nọ ấm áp thoải mái hơn.

Đưa Dạ Vị Ương về nhà Lưu Bá Hề cũng ly khai, chẳng bao lâu tổng quản Lý Vịnh đã chạy về, xác nhận gia hắn đã trở về bình an mới thở ra một hơi.

“Gia ngài không có việc gì đi?” Lý Vịnh khẩn trương hề hề hỏi.

“Bây giờ thì không sao, vừa rồi suýt chút nữa là quy thiên.” Dạ Vị Ương nhíu mày, nghi hoặc nói, “Lưu Bá Hề trong triều đình có thân phận gì, ta có cảm giác tên này như đã nghe qua ở nơi nào đó.”

Lý Vịnh vội nói: “Gia, Lưu tướng quân chính là địch thủ của ngươi a!”

Hết chương thứ tám