Đọc Tâm Cả Nhà Nhãi Con Cẩm Lý Được Cả Kinh Thành Đoàn Sủng

Chương 8

[Đúng rồi, hình như kiếp trước mới bảy tuổi Tam ca đã rơi xuống hồ chết đuối, mẫu thân đã buồn một thời gian rất dài.]

Ngư Bạch Quất bỗng khựng lại, mặt tái mét.

Năm nay hắn cũng vừa tròn bảy tuổi!

Nói thế nào thì Ngư Bạch Quất cũng chỉ là một đứa trẻ, nghe thấy mấy lời này đã sợ đến hồn vía lên mây, suýt nữa thì khóc òa lên.

Ngư Quyển Quyển lại không để ý, nàng vẫn đang suy nghĩ về những chi tiết trong câu chuyện mà Vương Mẫu kể cho nàng.

[Hình như là Tam ca nghe thấy điều không nên nghe sau hòn non bộ, nên bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu.]

[Rốt cuộc là gì nhỉ... sao không nhớ ra vậy ta…]

Ngư Bạch Quất òa khóc.

Sau này hắn gặp hòn non bộ sẽ đi vòng qua, tuyệt đối tránh xa nó ra!

"Sao thế?" Thải Xuân vừa vào đã thấy Tam thiếu gia đang khóc, bèn hỏi các nha hoàn bên cạnh, nhưng các nha hoàn cũng không biết gì.

Lâm thị cũng nghe thấy động tĩnh, nàng vô cùng nghi hoặc.

Vì thế, mấy người đều vây quanh giường của Quyển Quyển, ai nấy đều đầy vẻ thắc mắc.

Ngư Bạch Quất lao vào lòng Lâm thị, khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.

Mí mắt của Ngư Tây Hành giật giật, túm lấy áo nhi tử kéo ra, trên mặt đầy vẻ không thể nhìn nổi.

"Thải Xuân, đưa Tam thiếu gia đi lau mặt cho sạch đi."

Ngư Bạch Quất bị đưa đi rồi, Ngư Quyển Quyển mới nhớ ra là chuyện gì.

[Nhớ ra rồi! Là chuyện tổ mẫu trộm hán tử!]

[Tổ mẫu tư tình với nam nhân nào đó sau hòn non bộ, kết quả bị Tam ca bắt gặp, nên Tam ca bị họ đẩy xuống ao chết đuối.]

Lâm thị bị sốc đến mức thân thể chao đảo một chút, ngoài sự kinh ngạc còn có cảm giác đau lòng không tả nỗi.

Nếu những gì Quyển Quyển nói là thật, thì Tam nhi của nàng thật sự chết oan uổng biết bao!

Ngư Tây Hành cũng hơi kinh ngạc, nhưng so với Lâm thị thì hắn bình ổn hơn nhiều.

Giờ đây người này không phải mẫu thân của hắn, mà là bình thê mà phụ thân hắn tái hôn, nhưng hắn luôn coi bà như mẫu thân mà chưa từng có sự khắc nghiệt nào, không ngờ bà lại tàn nhẫn như vậy.

[A, sao ta lại quên mất, ngày Tam ca chết đuối chính là ngày thiên kim giả về nhà, cũng chính là—hôm nay!]

Ngư Quyển Quyển nghĩ đến đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm khi nãy, trong lòng không khỏi lo lắng.

Nàng vừa muốn khóc oà lên để thu hút sự chú ý, lại bất ngờ bị người ta bế lên.

"Quyển Quyển, phụ thân đưa con đi dạo Lưu Vũ đình nhé."

Ngư Tây Hành bế Quyển Quyển lên, tay kia không quên ân cần đỡ Lâm thị, đồng thời dặn dò Thái Xuân: “Gọi thêm người đi, ở Lưu Vũ đình có rắn độc, ai bắt được sẽ được thưởng lớn."

Thân thể Lâm thị chao đảo, nắm lấy tay áo hắn, sắc mặt tái nhợt: “Ta, ta cũng muốn đi..."

Nàng vừa mới sinh xong không nên đi lại, Ngư Tây Hành vốn không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi nàng.

Bên kia, Ngư Bạch Quất được nha hoàn lau sạch mặt rồi rời khỏi viện của Lâm thị.

Những lời nghe được hôm nay khiến hắn sợ đến hồn vía lên mây, hắn cần tìm người để tâm sự.

Đại ca và Nhị ca đều không có nhà, nên hắn chỉ có thể đi tìm Tứ đệ.

Ngư Bạch Quất đi rất vội vàng, đi ngang qua Lưu Vũ đình thì thấy bóng dáng của tổ mẫu.

Ngày thường tổ mẫu đối xử với hắn rất tốt, có khi hắn không muốn làm công khoá bị phụ thân đánh đòn, tổ mẫu sẽ che chở cho hắn, còn cho hắn ăn nhiều đồ ăn vặt mà trong phủ không có.

Ngư Bạch Quất định đến chào bà, nhưng tổ mẫu vội vã, như không thấy hắn, nên hắn đành thôi, đang định tiếp tục đi tìm Tứ đệ thì nghe thấy một tiếng kêu thảng thốt.

Hắn lập tức nhận ra, đó là giọng của tổ mẫu!

Ngư Bạch Quất nghĩ đến việc tổ mẫu đi một mình, bên cạnh không có nha hoàn, lo sợ xảy ra chuyện gì nên mới quay bước đi về phía đó.

Sau hòn non bộ ở Lưu Vũ đình, Ngư Bạch Quất nghĩ đến lời của muội muội, trong chốc lát bước chân có chút do dự.

Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của tổ mẫu, còn có tiếng một nam nhân nói muốn gϊếŧ bà.