Sau Khi Xuyên Thành Chủ Mẫu Của Hầu Phủ

Chương 2

Trải qua hai việc vừa rồi, mọi người đều bị dọa cho sợ, đám tỳ nữ càng không dám rời ta nửa bước. Lão Hầu gia lặng yên rời đi, không còn nói ra muốn đưa Từ Ánh Nguyệt vào phủ làm bình thê nữa.

Đương kim thiên tử coi chữ hiếu lớn hơn trời, quan viên có cha mẹ qua đời phải trí sĩ ba năm. Việc rời khỏi quan trường, đừng nói ba năm, ngay cả ba tháng cũng của thể xảy ra không ít chuyện. Rời đi lâu như vậy, Hoàng đế đâu còn nhớ được ai nữa. Mặc dù Lục Nguyên Hủ chẳng có quá nhiều lòng hiếu thảo với ta, nhưng hắn ta cũng sợ đường làm quan của mình bị ảnh hưởng.

Ta t.ự t,ử hai lần không thành công, cũng bắt đầu tỉnh táo lại. Hành động theo hoàn cảnh đi, cơ hội rồi sẽ tới.

Trong phủ Trung Dũng hầu, ngoại trừ con gái lớn đã lên làm Quý phi thì còn có một út nữ tên Lục Nguyên Linh còn chưa lấy chồng. Đó là một đứa có tính cách ngang ngược, lại có não yêu đương, vài ngày trước còn học theo tiểu thuyết tình cảm vô tình gặp được một tú tài nghèo. Không gặp nhau bao lâu đã náo loạn phải gả cho hắn ta.

Nguyên chủ nhìn ra thư sinh nghèo kia chỉ là một kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, tất nhiên là không đồng ý, còn vội đưa con gái nhỏ đến chùa miếu cầu phúc một đoạn thời gian rồi đuổi thư sinh kia đi. Sao đoán được lại vì thế mà bị hai người đó ghi hận. Về sau còn bị bọn chúng hãm hại, thanh danh bị ô uế, chếc cũng không được an bình.

Làm chủ mẫu của một đại gia đình đâu có dễ? Bà ấy móc tim móc phổi với kế tử kế nữ lại không đổi được dù chỉ một chút chân thành. Công nuôi dưỡng vẫn là không bằng công sinh. Bây giờ hai người kia vụиɠ ŧяộʍ liên hệ trong chùa miếu, quản gia phát hiện được nên đến bẩm báo:

- Lão phu nhân, phải làm sao bây giờ?

Ta ngồi dựa người trên giường êm, nhìn kịch rối trên đài không xa và ngáp một cái:

- Nếu nó muốn gả đi thì kệ nó thôi.

Cái chuyện không được lòng người này ta dính vào làm gì?

- Việc này …

Lão quản gia ỉu xìu.

- Đúng rồi.

Ta dặn dò:

- Bảo nó tìm mẹ ruột mà lấy của hồi môn, ta đã bị cái phủ này đào rỗng rồi.

Nếu ban đầu sinh con ra rồi mặc kệ nó thì bây giờ phải bỏ tiền. Cái hầu phủ này chỉ còn thừa cái xác ngoài là còn đẹp đẽ, ăn uống tiêu dùng đều đang dùng của hồi môn của nguyên chủ. Để thời gian này có thể vui vẻ hưởng thụ, ta phân phó xuống rằng không phụ cấp cho những người khác nữa. Trừ bản thân mình, ai ta cũng mặc kệ, trực tiếp trở thành một người thanh đạm như hoa cúc, không tranh không đoạt.

Không có ngân lượng nữa, người đầu tiên không thấy quen đó là Lục Nguyên Hủ. Hắn ta mang bất mãn tới tìm ta, nổi giận:

- Mẫu thân, hôm nay tiếp khách quý, đáng nhẽ phải dùng trà Long Tỉnh vụ xuân, sao có thể đưa lên loại cấp thấp như vậy?! Thật quá mất mặt!

Ta từ tốn nâng chén, uống cạn trà Long Tỉnh vụ xuân rồi mới nói:

- Ngươi có biết trà này bao nhiêu một cân không?

- Không biết.

- Ồ … Ta nhớ bổng lộc của ngươi khoảng trăm lượng một tháng nhỉ? Khoảng chừng một năm có thể mua được nửa cân.

Thấy hắn cau mày với vẻ mặt vô tri, ta lạnh nhạt đưa sổ sách trong phủ ra:

- Vì sao chỉ dâng trà cũ, là vì ngươi không có tiền, mặt mũi của ngươi cũng không đáng giá.

Chi phí ăn mặc, quà cáp ân tình, có chỗ nào không dùng đến tiền chứ? Ngày trước đường làm quan của hắn ta thuận lời không ít là nhờ vào nguyên chủ tự móc tiền túi đi tặng lễ. Cố gắng quá nhiều thì người khác sẽ chỉ coi là điều đương nhiên.

Sắc mặt của Lục Nguyên Hủ xám xịt:

- Thế vì sao ta đi làm về thì đồ ăn đã lạnh, áo cũng không có ai thay, ngày cả thư phòng cũng bị dính bụi bẩn?

Những việc này trước đây chưa từng xảy ra. Ánh mắt hắn ta đầy vẻ thất vọng, dường như đang nói ….

Vì sao không còn giống trước kia.

Ta ngước mắt, nét mặt xa cách lạnh lùng.

- Ta không còn sức quản lý những việc nhỏ nhặt vặt vãnh này nữa. Ta đã phái người đi mời mẹ đẻ của ngươi, ngày sau bà ta sẽ đến đây. Ta sẽ tự thỉnh hạ đường. Nếu ngươi còn nhớ chút ơn dưỡng dục của ta thì hãy nhanh chóng để cha ngươi đưa cho ta thư hòa ly đi thôi.

Ngạc nhiên, kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi. Nhiều loại tâm trạng thay phiên xuất hiện trên mặt của người thanh niên. Hắn ta bắt đầu hoảng loạn, dường như phát giác mình đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng.