Giả Dạng Trong Show Hẹn Hò Tôi Đã Thay Đổi

Chương 10

Du Tinh Triển lộ ra vẻ mặt bối rối.

Khách mời thì hắn hiểu, nhưng gián điệp chương trình là cái gì?

Không lẽ chương trình này thực chất là một cuộc đấu tranh chính trị, và các khách mời đều đến từ các thế lực khác nhau? Vậy nên cần hắn thâm nhập vào phe đối thủ, nhân cơ hội phá hoại từ bên trong.

Không ngờ vừa mới đến đây hắn đã bị cuốn vào một cuộc chiến không khói súng như vậy, chẳng trách cát-xê lại cao như thế, có vẻ đây không phải là một nhiệm vụ đơn giản.

Du Tinh Triển đã tự tưởng tượng ra hàng loạt khả năng, anh từ từ cúi người, chống tay lên bàn, hạ thấp giọng: “Nói đi, muốn ám sát ai?”

Chuyện này thì hắn giỏi.

A Nhĩ Đặc: “...?”

Có phải ngài đã xem quá nhiều phim rồi không, trí tưởng tượng cũng phong phú quá mức đấy!

Nụ cười của A Nhĩ Đặc có chút cứng ngắc: “Không phải như ngài nghĩ đâu, ‘gián điệp’ này thực ra chỉ cần làm những việc rất đơn giản, không cần ám sát ai cả!”

Không cần ám sát? Du Tinh Triển cau mày: “Vậy cần tôi nghe lén bí mật? Hoặc bắt cóc tù nhân?”

“Không cần làm gì cả!” A Nhĩ Đặc càng nghe càng hoảng hốt, rốt cuộc giống đực này có lai lịch thế nào mà lại nghĩ đến những chuyện này, “Ý tôi là ngài sẽ tham gia chương trình với tư cách gián điệp của đoàn làm phim.”

“Ý anh là sao?” Du Tinh Triển nghe mà thấy mơ hồ.

“Để tôi nói rõ hơn nhé, khi ngài tham gia chương trình của chúng tôi thì sẽ không giống với các khách mời khác.” A Nhĩ Đặc nghiêm túc nói, “Chúng tôi cần ngài làm một số việc cụ thể để tạo điểm nhấn cho chương trình.”

Để Du Tinh Triển hiểu rõ hơn, A Nhĩ Đặc tiếp tục giải thích chi tiết: “Để tôi giới thiệu qua về nội dung và chủ đề của chương trình. Chắc ngài cũng hiểu đôi chút về chương trình hẹn hò, đó là một chương trình thực tế với chủ đề tìm kiếm bạn đời. Nội dung chương trình của chúng tôi là thông qua việc trải nghiệm cuộc sống nghề nghiệp của các khách mời để thúc đẩy tình cảm giữa các khách mời, mỗi ngày sẽ kết thúc bằng một phần chọn đối tượng yêu thích, khi đó ngài có thể chọn theo ý muốn của mình. Chi tiết hơn thì tôi không tiện nói, nhưng ở tập cuối cùng sẽ có một cuộc lựa chọn chung kết, nếu hai người chọn nhau thì xem như thành công.”

“Vậy ở cuộc lựa chọn chung kết, không chọn ai cũng được chứ?”

“Dĩ nhiên là được, dù sao số lượng khách mời cũng không nhiều, không nhất định sẽ tìm được người mà ngài thích.”

Du Tinh Triển gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Về việc tôi nói ‘gián điệp’ thì thực ra rất đơn giản, ngài chỉ cần cố gắng lựa chọn đối tượng yêu thích theo yêu cầu của đoàn làm phim, hoặc ngài cũng có thể tự do thể hiện, nhưng phải đảm bảo rằng mọi thứ ngài làm đều khác biệt, ngoài sức tưởng tượng,” A Nhĩ Đặc thao thao bất tuyệt, “Vai trò của ngài là làm tăng tính kịch tính cho chương trình, tuyệt đối không được để cho diễn biến chương trình trở nên bình thường! Phải khiến khán giả bất ngờ, không đoán được những gì sẽ xảy ra tiếp theo, để chương trình trở nên hấp dẫn hơn!”

A Nhĩ Đặc thể hiện vẻ mặt phấn khích, như thể đã nhìn thấy tương lai rực rỡ của chương trình.

Thì ra không phải là gián điệp thực sự. Du Tinh Triển âm thầm thở phào, thực ra hắn cũng khá muốn thử trải nghiệm làm gián điệp.

Hắn có thể hiểu được ý của A Nhĩ Đặc, nhưng diễn xuất không phải là kỹ năng mà hắn giỏi, vì vậy hắn có chút do dự: “Vậy nên tôi chỉ cần diễn theo yêu cầu của các anh là được sao?”

“Chính xác.” A Nhĩ Đặc búng tay một cái, “Tôi đã suy nghĩ sơ bộ về vai diễn của ngài, bao gồm cả thông tin nghề nghiệp và danh tính. Khi đến lúc, ngài chỉ cần hành động đúng lúc là được.”

“Ví dụ như?”

“Giả sử có hai khách mời ngay từ đầu đã hợp nhau và định chọn nhau, sau đó trong tất cả các nhiệm vụ của chương trình, họ đều quyết định sẽ ở bên nhau, vậy thì sẽ chẳng còn gì đáng xem nữa, đúng không? Lúc này, ngài sẽ cần phải xen vào, làm những việc gây rối cho họ, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc ly gián, thêm dầu vào lửa…”

“Khoan, khoan.” Du Tinh Triển giơ tay ngắt lời A Nhĩ Đăch “Anh nghiêm túc đấy chứ?”

“Đương nhiên rồi! Tôi rất nghiêm túc!”

Du Tinh Triển bóp trán, cảm thấy đầu đau nhói.

Đánh nhau hay điều khiển chiến cơ thì hắn giỏi, nhưng phá hoại tình cảm của người khác thì là chuyện gì đây?

Thấy Du Tinh Triển còn do dự, Alte liền tung ra chiêu cuối: “Chỉ cần ngài ký hợp đồng, cát-xê sẽ chuyển vào tài khoản ngay lập tức.”

“Chơi luôn.” Ánh mắt của Du Tinh Triển trở nên kiên định.

A Nũi Đặc nở nụ cười rạng rỡ: “Về danh tính của ngài…”

Chưa kịp nói hết câu, cửa lớn đột nhiên mở ra, Á Phỉ Đặc bước vào, ánh mắt chạm nhau với hai người đang ngồi trong phòng khách.

Trước khi A Nhĩ Đặc kịp phản đối, Á Phỉ Đặc đã lên tiếng trước: “Ngoài trời bắt đầu mưa rồi.”

Ban đầu muốn để cậu ấy ở ngoài lâu thêm chút nữa, A Nhĩ Đặc đành nuốt lại lời muốn nói, quay sang Du Tinh Triển: “Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc, có thời gian sẽ bàn kỹ hơn.”

Á Phỉ Đặc bước nhanh đến, ngồi xuống chiếc ghế sofa riêng biệt: “Có cần phải bí mật đến thế không?”

“Cậu là khách mời của chương trình, nếu cậu biết hết nội dung, thì chương trình còn gì để quay nữa?”

Á Phỉ Đặc không muốn tranh luận với hắn ta: “Tôi đi gọi A Lan, các cậu cũng chuẩn bị đi ăn đi.”

“Đi đi.” A Nhĩ Đặc vẫy tay ra hiệu.

Đợi đến khi bóng dáng Á Phỉ Đặc biến mất trên cầu thang, A Nhĩ Đặc đột nhiên hạ giọng một cách bí ẩn: “Ngài Tinh Triển, những gì tôi vừa nói, xin ngài đừng kể cho Á Phỉ Đặc, cũng đừng làm những việc đó với cậu ấy.”

Du Tinh Triển tò mò: “Hai người là bạn à?”

“Tôi quen cậu ấy lâu gần bằng tuổi đời của tôi rồi, có thể nói là tôi hiểu cậu ấy còn hơn cả hiểu chính mình. Ngài đừng nhìn cậu ấy lúc nào cũng có vẻ không muốn giao tiếp với người khác, thực ra cậu ấy là người ngoài lạnh trong nóng, nhưng có một điều tôi phải nói với ngài.”

“Điều gì?”

A Nhhix Đặc nghiêm túc nói từng chữ một: “Vì một số lý do, Á Phỉ Đặc không tôn trọng giống đực như những con cái khác, nên trong chương trình, ngài tốt nhất đừng chủ động gây chuyện với cậu ây.”

Du Tĩnh Triển hiểu ra: "Tôi đã hiểu."

Á Phỉ Đặc nhanh chóng cùng A Lan xuống lầu, các người hầu đã bày biện bữa tối trên bàn dài, thắp nến thơm giữa bàn, ánh sáng ấm áp khiến các món ăn tinh tế trông càng thêm ngon miệng.

Du Tĩnh Triển chọn một miếng thịt trông giống thịt bò, khi ăn phát hiện ra hương vị và kết cấu không khác gì thịt bò, thậm chí còn mềm mại, thơm ngon hơn. Đã lâu không được thưởng thức món ăn ngon như vậy, anh không thể không ăn thêm vài miếng.

Cảnh tượng này lọt vào mắt của Á Phỉ Đặc, cạu giơ tay gọi người hầu đến, ra lệnh: "Làm thêm một phần thịt rắn sao."

Đang mải mê ăn uống, Du Tĩnh Triển bất ngờ sững lại, kinh ngạc nhìn Á Phỉ Đặc.

Cái gì?! Đây là thịt rắn sao?

Du Tĩnh Triển lập tức cảm thấy không muốn ăn nữa.

Thấy vẻ mặt của hắn, A Lan tưởng rằng anh lo lắng về vấn đề vệ sinh: "Ngài yên tâm, nguyên liệu ở đây đều được chọn lọc kỹ càng, sẽ không có vấn đề gì về vệ sinh."

A Nhĩ Đặc cũng phụ họa: "Đúng vậy, tôi đã lâu rồi không đến đây ăn, chỉ nghĩ đến món ăn ở đây thôi là tôi đã muốn đến ngay. Đầu bếp ở đây trước đây từng đoạt giải nhất trong cuộc thi đầu bếp trên hành tinh chủ."

Nói xong, A Nhĩ Đặc đột nhiên nhớ ra điều gì, cười tinh quái: "Điều này làm tôi nhớ đến một con cái nào đó, khi kiểm tra tốt nghiệp tại học viện đã tạo ra một tác phẩm khiến cả hội đồng kinh ngạc."

A Lan nghe hiểu ý của A Nhĩ Đặc, không nhịn được cười: "Thật sự để lại ấn tượng sâu sắc."

Á Phỉ Đặc liếc mắt cảnh cáo A Nhĩ Đặc, không nói gì.

Nhìn ba người họ trao đổi ánh mắt, Du Tĩnh Triển tò mò hỏi: "Tác phẩm gì vậy?"

Nghe Du Tĩnh Triển hỏi, A Nhĩ Đặc hứng thú kể: "Khi Á Phỉ Đặc làm bài kiểm tra nấu ăn, món ăn mà cậu ta làm đã khiến giám khảo nôn tại chỗ, thậm chí phải gọi xe cứu thương để kiểm tra xem có bị ngộ độc thực phẩm không. Thời đó báo chí còn đưa tin, có một con cái thậm chí còn hỏi công thức để nghiên cứu làm vũ khí sinh học, nổi tiếng không nhỏ đâu."

Du Tĩnh Triển liếc nhìn Á Phỉ Đặc, người ngồi bên cạnh không tỏ ra ngạc nhiên gì, có vẻ như cậu ta không phản đối chuyện này.

"Chắc ngài chưa ăn qua đâu, món đó hiện giờ đã trở thành món ăn đứng đầu trong danh sách ẩm thực kinh dị trên mạng." A Nhĩ Đặc thậm chí còn mở quang não tìm hình ảnh cho Du Tĩnh Triển xem.

Nhìn hình ảnh trên màn hình, Du Tĩnh Triển không thể tin được.

Không phải chứ, hắn đã ăn rồi mà.

Đây chẳng phải là món cơm chua mà hắn đã thử một miếng rồi nhổ ra tối qua sao!

Hóa ra người bạn đồng hành giả lập còn có thể mô phỏng cả kỹ năng nấu ăn của đối tượng nữa sao?!

Bữa ăn kết thúc trong những câu chuyện hào hứng của A Nhĩ Đặc, vì không cùng hướng về nhà, A Nhĩ Đặc đã đi trước, A Lan cho Á Phỉ Đặc mượn xe để đưa Du Tĩnh Triển về.

Sau cuộc trò chuyện sôi nổi trên bàn ăn, không gian xung quanh bất ngờ trở nên yên lặng, Du Tĩnh Triển ngồi ở ghế phụ, cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Ngài có thể nghỉ ngơi một chút, đến nơi tôi sẽ báo ngài."

Du Tĩnh Triển thực ra không phải là người nói nhiều, khoảnh khắc yên tĩnh này lại khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm: "Không cần đâu, tôi còn muốn ngắm cảnh đêm ở đây."

Á Phỉ Đặc hơi ngạc nhiên: "Ngài từ nhỏ đã sống ở đây sao?"

"Không." Du Tĩnh Triển lắc đầu nhẹ, "Nhà của tôi ở rất xa nơi này."

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn vụt qua tạo thành một vệt sáng dài, mờ nhạt khung cảnh, như thể đang xuyên qua không gian và thời gian.

Á Phỉ Đặc siết chặt tay cầm vô lăng, vô thức giảm tốc độ, để con đực có thể nhìn rõ cảnh đêm hơn.

Có lẽ vì cảm thấy hơi chán, Du Tĩnh Triển chủ động hỏi: "Tôi nhớ cậu là người của quân đội, khi làm nhiệm vụ thường phải làm những gì?"

Quốc gia này trông rất hòa bình, không có vẻ gì là đang trong thời kỳ chiến tranh.

Á Phỉ Đặc bình thản trả lời: "Gần đây, có khu vực xa xôi bị xâm lược bởi những đàn thú hoang dã, một khi những thú tinh hung dữ này chiếm đóng đất đai, dân chúng địa phương sẽ mất nhà cửa, quân đội chúng tôi cần phải điều tra trước hướng di chuyển của đàn thú, để đẩy lùi hoặc tiêu diệt chúng trước khi chúng gây hại cho dân."

"Thú tinh?"

"Đúng vậy," Á Phỉ Đặc gật đầu, "Mỗi thú tinh đều có tập tính riêng biệt. Khi lĩnh vực thám hiểm mở rộng, số lượng các thú tinh đã biết cũng không ngừng gia tăng. Những loài có tính tấn công mạnh sẽ được giám sát chặt chẽ, đó chính là trách nhiệm của chúng tôi."

Dy Tĩnh Triển bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt sáng lên: "Nghe có vẻ rất ngầu."

Bị nụ cười của hắn làm rung động, Á Phỉ Đặc không tự nhiên chuyển động con ngươi, cố gắng đưa sự chú ý trở lại việc lái xe.

Á Phỉ Đặc lái xe rất thành thạo, xe dừng lại một cách êm ái khi đến nơi.

Du Tĩnh Triển vẫn không có động tĩnh gì ngay cả khi xe đã dừng hẳn. Khi Á Phỉ Đặc nhìn qua, cậu nhận ra đối phương đã khép mắt và ngủ thϊếp đi.

Lần đầu tiên trong đời, Á Phỉ Đặc cảm thấy bối rối, không biết có nên gọi hân dậy hay không.

Cậu nhìn chằm chằm vào gương mặt yên bình của con đực đang ngủ, lặng lẽ tắt đèn trần, khiến không gian kín chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt cạu phản chiếu ánh sáng mờ nhạt.

Khoảng năm phút sau, Du Tĩnh Triển tỉnh dậy, mơ màng hỏi: "Đã đến nơi rồi sao?"

Giọng Á Phỉ Đặc rất nhẹ: "Ừ."

"Dù sao cũng cảm ơn cậu," Du Tĩnh Triển tháo dây an toàn, "Xin lỗi vì đã làm phiền."

"Không cần khách sáo, thưa ngài."

Du Tĩnh Triển mỉm cười, bước ra khỏi xe, nhưng đột nhiên quay lại, cúi người xuống, đối diện trực tiếp với ánh mắt của Á Phỉ Đặc.

Á Phỉ Đặc ngạc nhiên.

"Đúng rồi," Du Tĩnh Triển nhìn thẳng vào mắt anh, "Đừng gọi tôi là "thưa ngài", xét về cấp bậc tôi còn chưa cao bằng cậu."

Á Phỉ Đặc nhìn hắn mà không nói gì.

"Du Tĩnh Triển," hắn nói chậm rãi, "Đó là tên của tôi."

"Tạm biệt, Á Phỉ Đặc."