Huyễn Phượng Khúc

Chương 23

Chương 23: Yêu nghiệt
Tô Thiếu Vân bị đánh ngất từ phía sau, khi tỉnh lại phát hiện Trần Thiết bên cạnh đã biến mất, lọt vào trong tầm mắt hắn lúc này là trần mã xa bằng gỗ thượng đẳng, hơn nữa, cảm giác lung lay lúc lắc lúc này cho hắn biết bản thân ở bên trong một chiếc mã xa đang di chuyển.

“Ân…” – Lông mi khẽ run, Tô Thiếu Vân tuy đã tỉnh lại nhưng toàn thân mệt mỏi rã rời, vừa định đứng lên, thắt lưng trận trận đau nhức khiến hắn hơi rêи ɾỉ một tiếng, khẽ nhíu mày.

“Ngươi tỉnh?” – Một thanh âm ôn nhu truyền đến bên tai

Tô Thiếu Vân chuyển đầu hướng nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy gương mặt đầy áy náy của Ngôn Lan Dao đang nhìn mình. Hắn cũng không phải là người ngu xuẩn, nhìn đến Ngôn Lan Dao hoàn hảo vô khuyết, hắn đã có thể đoán được chuyện gì xảy ra. Tại giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy mệt chết đi.

Hắn không có trả lời, cũng không nhìn đến Ngôn Lan Dao, chỉ là nhắm hai mắt lại.

Hắn có chút thương tâm, nghĩ đến người mình xem như là bằng hữu, nghĩ hết mọi cách để giúp nàng nên mở lòng mình ra, nhưng kết quả là bản thân lại cũng rơi vào tình cảnh bị phản bội.

Thấy Tô Thiếu Vân nhắm mắt lại không để ý đến mình, Ngôn Lan Dao vành mắt đỏ lên, cúi thấp đầu:

“Ngươi…ngươi…”

Chỉ nói được hai chữ ‘ngươi’ xong, nàng cũng không biết phải nói điều gì cho tốt. Một lát sau, sau khi đã khống chế tốt tâm tình, Ngôn Lan Dao nhỏ giọng: “Ta biết, trong lòng ngươi rất hận ta, hận ta lừa dối ngươi. Ta không trách ngươi….không, ta có tư cách gì để trách ngươi đây?”

Nghe Ngôn Lan Dao nói, ngữ khí đầy cô đơn, Tô Thiếu Vân mở mắt, nhìn Ngôn Lan Dao lúc này có chút tiều tụy, hé miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không biết phải nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện nói, dời trọng tâm sự việc: “Ta muốn uống nước”

“Ta quên mất, ngươi hôn mê lâu như vậy, lúc tỉnh nhất định sẽ rất khát” – Ngôn Lan Dao có chút hoảng loạn, một bên nói, một bên lại rót một chén nước uy Tô Thiếu Vân uống.

“Cảm tạ!”

Nghe Tô Thiếu Vân nói lời cảm tạ, Ngôn Lan Dao thân thể cứng đờ, yên lặng rót nước cho hắn:

“Ngươi cảm tạ ta làm gì, khi ta đối với ngươi như vậy?”

“Ngươi làm như vậy hẳn là vì ngươi có nỗi khổ riêng, ta không trách ngươi” – Tô Thiếu Vân thở dài

Sau khi tỉnh lại, hắn tuy rằng hận Ngôn Lan Dao đã làm như vậy, nhưng đến khi bình tĩnh lại, hắn cũng không còn hận nàng nữa, bởi vì hắn nhìn ra được Ngôn Lan Dao làm việc này không phải là ý nguyện của nàng. Không phải nàng muốn lừa dối hắn, mà là nàng không tự chủ được, vậy thì hắn còn hận nàng làm gì? Một người luôn giữ trong lòng hận ý, như thế nào có thể sống được vui sướиɠ đây?

Nước mắt Ngôn Lan Dao cố nén, lúc này rốt cục nhịn không được chảy xuống, nghẹn ngào: “Ngươi thực sự không trách ta?”

Tô Thiếu Vân chậm rãi lắc đầu: “Ta không trách ngươi, nên ngươi cũng đừng thương tâm. Ta biết mọi chuyện đều không phải là ý tứ của ngươi, đúng không?”

“Ta cũng không muốn đưa ngươi đến Ngôn quốc, thế nhưng nếu ta không nghe theo lời hoàng huynh, như vậy Thanh Y hắn sẽ bị…” – Nói đến đây, Ngôn Lan Dao đã khóc không thành tiếng.

Nàng từ nhỏ vì có một đôi lục mâu mà bị mọi người coi như yêu nữ, tuy rằng mang danh công chúa Ngôn quốc, nhưng một điểm địa vị cũng không có, thường bị khi dễ, bị người mắng là yêu nghiệt, hồng nhan họa thủy, mẫu phi nàng vì bị trường kỳ cười nhạo cũng hậm hực mà chết, lưu lại nàng cùng tiểu đệ mới hai tuổi. Nàng vốn cũng muốn đi theo mẫu hậu, thế nhưng không đành lòng bỏ lại người đệ đệ không được coi trọng vì quan hệ với mình, đành phải cố sống đến bây giờ. Tô Thiếu Vân là người duy nhất trừ đệ đệ là thật lòng quan tâm đến nàng, hơn nữa, hắn cũng không vì đôi lục mâu này mà xem thường nàng, trái lại luôn luôn cổ vũ nàng sống thật tốt. Cái loại cảm giác được người quan tâm là nàng trong suốt cuộc cuộc đời chưa từng hưởng thụ qua, loại quan tâm này khiến cho nàng cảm thấy mình sống trên đời vẫn còn có ý nghĩa. Nếu không phải thật bất đắc dĩ, nàng thực sự không muốn thương tổn Tô Thiếu Vân, thế nhưng nàng phải làm, nàng sợ Tô Thiếu Vân sẽ vì vậy mà trách nàng, hận nàng…lúc này nghe được hắn không trách nàng, nàng sao lại không cảm thấy nhẹ nhõm đây?

Tô Thiếu Vân không nói gì, nhìn Ngôn Lan Dao rơi lệ, hắn lúc này mới phát hiện bản thân không biết nhiều về nàng, nên hắn cũng không biết làm cách nào để an ủi nàng.

Ngôn Lan Dao khóc một hồi, cảm thấy mình thật không có ý tứ, vội ngừng tiếng khóc, lau đi nước mắt, có chút ngại ngùng vân vê góc áo của mình, thấp giọng nói: “Đa tạ ngươi không trách ta”

“Ta ngoài miệng có thể nói không trách ngươi, nhưng ngươi không sợ ta trong lòng sẽ trách ngươi sao?” – Tô Thiếu Vân cười nói

Ngôn Lan Dao khẽ run một chút mới nói: “Ta biết ngươi sẽ không”

“Chúng ta hiện tại đi Ngôn quốc sao?” – Không muốn tiếp tục chuyện này,Tô Thiếu Vân chuyển sang nói chuyện khác

“Ân, ngươi đã hôn mê một ngày một đêm, chúng ta lúc này đã ly khai Tô quốc rất xa, khoảng chừng năm ngày nữa là đến Ngôn quốc”

“Ta thế nào lại hôn mê lâu như vậy?” – Tô Thiếu Vân kinh ngạc

Nghe vậy, Ngôn Lan Dao hổ thẹn cúi đầu: “Bởi vì ta sợ ngươi rất nhanh sẽ tỉnh lại nên đã hạ thêm dược, ngươi hiện tại không thể hành động như bình thường, nửa canh giờ sau dược hiệu sẽ qua, ngươi cố chịu một chút”

“Như vậy a” – Tô Thiếu Vân trầm ngâm, một lát sau hắn lại hỏi: “Các ngươi làm thế nào ra khỏi hoàng cung?”

“Hoàng huynh đã an bài hơn mười người trong hoàng cung Tô quốc, những người đó có nhiệm vụ đào một mật đạo thông với bên ngoài hoàng cung, chúng ta chính là lợi dụng mật đạo đó để ra khỏi hoàng cung”

“Hiện tại những người đó cũng theo chúng ta quay về Ngôn quốc?”

Ngôn Lan Dao gật đầu: “Hoàng huynh sẽ không chân chính tín nhiệm ta”

Tô Thiếu Vân có chút kì quái liếc nhìn Ngôn Lan Dao, bởi vì hắn phát hiện khi Ngôn Lan Dao nhắc đến hoàng huynh của nàng, trong mắt chợt lóe một tia sợ hãi. Tô Thiếu Vân là người giỏi về quan sát, hắn biết sợ hãi này không bình thường, đó là sự sợ hãi từ trong tâm khảm. Hắn thực sự muốn biết hoàng huynh trong miệng Ngôn Lan Dao đến tột cùng đã làm gì nàng, cư nhiên khiến nàng sợ hãi đến như vậy, nhưng hắn lại không tiện hỏi nàng.

Trầm mặc một hồi, Tô Thiếu Vân mới hỏi: “Hoàng huynh ngươi gọi về những người mà hắn đã khổ cực an bài trong hoàng cung Tô quốc, vậy chẳng phải đã lãng phí tâm huyết sao?”

Ngôn Lan Dao lắc đầu: “Hoàng huynh chưa bao giờ làm chuyện có hại, chiếm được ngươi, chính là chiếm được một tấm thẻ vàng. Hoàng huynh ban đầu mang ta hiến cho Tô quốc Tô Lượng, bất quá chỉ là dò hỏi hướng đi của Tô quốc. Lần này hắn cướp đi ngươi, xem ngươi như vũ khí lợi hại nhất để đối phó Thụy Phong, thu hoạch ngoài ý muốn này hơn xa dự liệu ban đầu của hoàng huynh, cho dù gọi về những người trong hoàng cung Tô quốc cũng không có gì tổn thất”

Tô Thiếu Vân cười khổ, án theo lời nói của Ngôn Lan Dao, chính mình lúc này chỉ sợ là con tin có lợi nhất để quân chủ các quốc gia dùng để đối phó Đường Việt Phong, như vậy việc mình ở lại bên cạnh Đường Việt Phong là tốt hay xấu, aiz….!

Hồi tưởng lại những chuyện đã phát sinh từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, hắn chợt nghĩ mệt chết đi, hắn bắt đầu hoài nghi việc hắn đến nơi đây có ý nghĩa gì hay không đây

Ngôn Lan Dao nhìn thần sắc có chút uể oải của Tô Thiếu Vân, quan tâm hỏi: “Ngươi mệt sao? Vậy ngủ thêm chút nữa đi”

“Ân” – Tô Thiếu Vân như có như không ứng thanh một tiếng

“Ngươi cả ngày nay vẫn chưa ăn gì, có muốn ăn một chút rồi ngủ hay không?”

Ngay khi Ngôn Lan Dao vừa hỏi cũng là lúc bụng Tô Thiếu Vân kêu vang, vì vậy hắn không chút khách khí gật đầu

Bởi vì thân thể vẫn chưa thể động, nên Ngôn Lan Dao không còn cách nào khác là phải uy hắn ăn, sau khi ăn xong, Tô Thiếu Vân rất nhanh liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến

Ngôn Lan Dao nhìn Tô Thiếu Vân hơi thở đều đều, kềm lòng không đặng bàn tay nhẹ xoa đôi môi của Tô Thiếu Vân, dùng âm thanh thấp đến không thể nghe thấy, nói: “Mong là hoàng huynh sẽ không thương tổn ngươi”

Thế nhưng vừa nghĩ đến sự ngoan lệ của hoàng huynh, Ngôn Lan Dao không khỏi rùng mình, cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng đặt môi mình lên gương mặt của Tô Thiếu Vân, ngữ khí kiên định: “Ta sẽ không để hoàng huynh thương tổn đến ngươi!”

Năm ngày sau, Ngôn Lan Dao liền mang Tô Thiếu Vân đến thủ đô của Ngôn quốc – Phong Thành

Tại lúc xuống xe ngựa, trước khi tiến cung, Ngôn Lan Dao nhìn Tô Thiếu Vân, muốn nói lại thôi

“Có chuyện gì?” – Thấy thế Tô Thiếu Vân ôn nhu hỏi

“Thiếu Vân, lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút, hoàng huynh…hoàng huynh tính tình không được tốt” – Ngôn Lan Dao cố lấy hết dũng khí để nói

“Ân, ta sẽ cẩn thận, đa tạ ngươi đã nhắc nhở” – Tô Thiếu Vân mỉm cười, khẽ gật đầu

Thấy hắn gật đầu đáp ứng, Ngôn Lan Dao lúc này mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, mang Tô Thiếu Vân tiến cung.

Ngôn quốc trong mười một nước cũng không phải thập phần cường đại, hiện tại cầm quyền chính là người tính cách có chút bạo ngược – Ngôn Tuấn. Hắn vừa nghe Ngôn Lan Dao đã mang Tô Thiếu Vân về Ngôn quốc liền lập tức phân phó Ngôn Lan Dao tiến cung.

Tô Thiếu Vân vừa nhìn thấy Ngôn Tuấn, trong lòng hắn liền sinh ra phản cảm. Hắn thập phần không thích người này! Hắn chính là lần đầu có cảm giác như vậy. Trước đây, đối với Nguyệt nương cùng Thủy Mị, cho dù đồng dạng là không thích các nàng, tếh nhưng cũng không giống như đối với Ngôn Tuấn sinh ra cảm giác chán ghét. Kỳ thực Ngôn Tuấn không xấu, miễn cưỡng cũng cho là anh tuấn, thế nhưng chẳng hiểu vì sao Tô Thiếu Vân lại không muốn thấy hắn, dời đi ánh mắt. Nhìn thấy Ngôn Lan Dao đang ra sức nháy mắt, hắn đành phải cố sức đè ép sự chán ghét trong lòng xuống, cung kính nói: “Tham kiến hoàng thượng”

Ngôn Tuấn từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến bên người Tô Thiếu Vân, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới đánh giá hắn.

Sau khi Ngôn Tuấn quan sát hoàn tất, cười nhạo: “Người như vậy cư nhiên sẽ có người để ý?”

Tuy rằng Tô Triển Tùng lần đầu tiên gặp Tô Thiếu Vân cũng nói giống như vậy, nhưng lúc này Tô Thiếu Vân nghĩ đến Tô Triển Tùng vẫn còn hơn xa tên Ngôn Tuấn về phương diện tu dưỡng.

Ngôn Tuấn tấm tắc đi vài vòng xung quanh Tô Thiếu Vân: “Nghĩ không ra đường đường quốc chủ Thụy Phong sẽ có ánh mắt như vậy, bực này tướng mạo cũng đập vào mắt?

Sớm biết ngươi là người xấu như vậy, ta đã đem Lan Dao hiến cho Đường Việt Phong, thực sự là thất sách a!”

Tô Thiếu Vân lông mày nhíu càng chặt, cái tên Ngôn Tuấn này không ngờ còn vô tình hơn cả Hàn Hi, cư nhiên có thể tùy tiện đem chính mình muội muội tống cho người khác

“Thế nào lại không nói?” – Nhìn Tô Thiếu Vân không nói một lời, Ngôn Tuấn nghĩ hắn bị bỏ qua, ngữ khí bất thiện hỏi

“Hoàng thượng muốn ta nói cái gì?”

Ngôn Tuấn nhìn vẻ cung kính của Tô Thiếu Vân, hắn nghĩ đến mình lại bị một tên nam nhân bình thường không để vào mắt, nhất thời ngực khó chịu cực kỳ. Hắn nặng nề hừ lạnh một tiếng, nắm chặt cằm Tô Thiếu Vân, ép buộc hắn nhìn vào hai mắt của mình, tàn bạo nói: “Ngươi đây là thái độ gì? Đừng tưởng rằng nơi đây là Thụy Phong, ta nói cho ngươi biết đây là Ngôn quốc, ta là quân vương ở đây, ta vừa gặp

ngươi liền thấy ngươi chướng mắt, ta biết ngươi tuy rằng biểu hiện ra rất hèn mọn, thế nhưng dưới đáy lòng lại khinh thường ta, có đúng hay không?”

Tô Thiếu Vân cằm bị nắm đến đỏ lên, , nhưng đối với hành vi thô lỗ của Ngôn Tuấn hắn cũng không có khả năng phản kháng, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng nói: “Hoàng thượng hiểu lầm”

“Hiểu lầm? Hừ! Ta thế nào lại hiểu lầm? Ta chỉ cần nhìn ánh mắt của ngươi liền biết ngươi đang suy nghĩ cái gì” – Ngôn Tuấn nói

Một lát sau, hắn tựa hồ phát hiện điều gì, hắc hắc cười vài tiếng: “Ánh mắt của ngươi lại đẹp đến như vậy? Lẽ nào Đường Việt Phong là bị ánh mắt của ngươi mê hoặc?”

Ngôn Tuấn vừa nói, một bên lại dùng ánh mắt hạ lưu một lần nữa đánh giá Tô Thiếu Vân

“Nếu Đường Việt Phong để ý ngươi, ngươi tất nhiên phải có một chút đặc biệt, lẽ nào công phu trên giường của ngươi rất cao? Nếu là như vậy, ta thật là rất muốn nếm thử” – Ngôn Tuấn tà ác nói

Nghe vậy, Tô Thiếu Vân không khỏi lạnh sống lưng. Nếu như bị người như tên Ngôn Tuấn này vũ nhục, hắn tình nguyện đi tìm chết cũng sẽ không để thân thể bị hắn giữ lấy.

Lúc này, Ngôn Lan Dao đứng ở một bên đề cao thanh âm: “Hoàng huynh, Thụy Phong quốc không dễ đối phó. Nếu như để Đường Việt Phong biết ngươi đυ.ng vào người của hắn, hắn sẽ không để yên đâu”

“Hừ!” – Ngôn Tuấn hừ lạnh: “Ngươi cho là ta sẽ sợ hắn?”

Hắn tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng là vẫn tảh Tô Thiếu Vân ra

Tô Thiếu Vân cùng Ngôn Lan dao không khỏi đồng thời thở dài một hơi

Trong lúc vô ý thoáng nhìn biểu tình của hai người, Ngôn Tuấn bỗng lộ ra bộ dáng tươi cười quỷ dị, hắn ôn tồn nói: “Lan Dao, công lao của ngươi lần này thật không nhỏ, ngươi nghĩ hoàng huynh phải làm sao để tưởng thưởng ngươi?”

Ngôn Lan Dao nhất thời sắc mặt trắng bệch, run run nói: “Không cần, đây là ta phải làm”

“Như vậy sao được? Hoàng huynh cũng không phải là người keo kiệt, lại đây, ngươi mang Tô Thiếu Vân đi theo ta”

Nói xong, Ngôn Tuấn liền xoay người ly khai

Ngôn Lan Dao đi tới bên cạnh Tô Thiếu Vân, thanh âm đầy bất ổn: “Xin đi theo ta”

Tô Thiếu Vân nhìn sắc mặt như giấy trắng, toàn thân không thể khống chế mà run rẩy của Ngôn Lan Dao, cảm thấy quái dị cực kì, hắn quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không có việc gì”

“Thế nhưng…”

“Ta van cầu ngươi…không nên hỏi” – Ngôn Lan Dao có chút nan kham, giọng nói run rẩy

Thấy thế, Tô Thiếu Vân không thể làm gì khác hơn là im miệng

Ngôn Lan Dao mang Tô Thiếu Vân đến một tòa tẩm cung, sau khi đi vào liền thấy Ngôn Tuấn đang ngồi chờ bên trong. Ngôn Tuấn nhìn thấy bọn họ tiến đến, ra lệnh cho người hầu đang đứng bên cạnh đem Tô Thiếu Vân cột vào ghế. Tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, thế nhưng Tô Thiếu Vân biết hắn vô lực ngăn cản người hầu tiến đến trói chặt mình, cho nên cũng không muốn dùng hành động chống lại vô dụng.

Ngôn Lan Dao càng run lợi hại hơn, có cảm giác tùy thời nàng đều có thể ngất xỉu

Ngôn Tuấn lạnh lùng nhìn Ngôn Lan Dao không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng lại hừ lạnh

Để người hầu cột chặt Tô Thiếu Vân xong, Ngôn Tuấn phất tay khiến mọi người lui ra, sau đó phân phó đóng cửa lại.

Tô Thiếu Vân đang ở đoán Ngôn Tuấn muốn làm gì, lại thấy Ngôn Tuấn một phát nắm tóc Ngôn Lan Dao giật mạnh, kéo đến trước mặt Tô Thiếu Vân, dùng một loại thanh âm băng lãnh tới cực điểm, thô bạo nói: “Các ngươi đừng tưởng rằng ta nhìn không thấy phản ứng của các ngươi tại đại điện”

Hắn nắm chặt cằm Ngôn Lan Dao, ngoan lệ nói: “Ngươi không được quên ngươi là yêu nghiệt mà mọi người trong Ngôn quốc đều căm ghét, mẫu phi ngươi là vì ngươi mà chết, nếu không phải ta vẫn che chở ngươi, hiện tại ngươi đã phải sống những ngày sống không bằng chết. Nếu ta không nhìn lầm, ngươi thích người này, đúng không? Ngươi cho là ngươi có tư cách làm vợ sao? Tiện nhân”

Ngôn Lan Dao bị hắn xả tóc mạnh đến mức nước mắt đều chảy ra, nàng rơi lệ đầy mặt cầu xin: “Van cầu ngươi, hoàng huynh, không nên hơn nữa”

“Hừ!”

Ngôn Tuấn nhìn về phía Tô Thiếu Vân: “Ta còn không thể đắc tội Đường Việt Phong, nhưng ta có thể cho ngươi xem rõ tiện nhân này là người như thế nào. Nàng chính là yêu nghiệt!”

Nói xong, cũng không chờ Tô Thiếu Vân kịp phản ứng, Ngôn Tuấn đã kéo Ngôn Lan Dao quăng lên giường, sau đó khuynh thân đè ép xuống

Ngôn Tuấn không để ý đến Ngôn Lan Dao đang cật lực giãy dụa, cố sức xé nát y phục của nàng, làm thân thể tuyết trắng bại lộ trong không khí

Động tác của Ngôn Tuấn hoàn toàn không có một chút nào gọi là ôn nhu, hắn thô lỗ đè lại Ngôn Lan Dao, phát ra hơi thở thô suyễn của dã thú tại trên người nàng luật động, đem cái du͙© vọиɠ đáng ghê tởm của mình tại trong cơ thể nàng tàn phá bừa bãi, hỗn hợp tiên huyết cùng bạch sắc dịch thể tràn ra, thấm đẫm sàn đan, để lại một ấn ký khiến người khác cảm thấy giật mình bất kham.

Ngôn Lan Dao dần dần buông tha giãy dụa, trong mắt một điểm tức giận cũng không có, chỉ có tuyệt vọng cùng biểu tình buông xuôi nhận mệnh.

Tô Thiếu Vân sắc mặt trở nên thập phần xấu xí, song quyền nắm chặt, tay chảy ra từng giọt, từng giọt máu đỏ tươi hắn cũng không có cảm giác. Hắn nhắm chặt hai mắt lại, không đành lòng chứng kiến cảnh tượng bi thảm trước mắt. Lòng hắn như bị ngàn vạn nhát đao, thống hận chính mình lúc này bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngôn Lan Dao chịu loại đối đãi tàn bạo mà bản thân hắn không thể hiểu rõ

Hắn tuy nhắm mắt, nhưng tiếng kêu la thảm thiết của Ngôn Lan Dao cùng tiếng thở thô suyễn không chút nào che giấu của Ngôn Tuấn không ngừng truyền vào tai hắn. Hắn không ngừng lắc đầu, muốn khu trừ loại âm thanh này ra khỏi đầu óc, thế nhưng nó vẫn như cũ vọng đến tai hắn, không ngừng vọng đến….