Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 21

Chương 21
Cơm nước xong xuôi, Mặc Viễn Ninh không có ý định làm bóng đèn, cười nói mình về phòng trước nghỉ ngơi.

Vốn dĩ Tô Quý nói chuyện với Cố Thanh Lam, anh cũng không chen vào, đại khái chỉ muốn đi cho đỡ chướng mắt cô.

Mặc Viễn Ninh đứng dậy rời khỏi, Cố Thanh Lam cũng nói cần đi vệ sinh, tạm đi ra phòng khách.

Nhưng Mặc Viễn Ninh còn chưa kịp lên tầng hai đã bị Cố Thanh Lam chặn lại ở lối đi nhỏ, cố tránh lại bị chặn.

Cố Thanh Lam vẫn nở nụ cười, giọng nói và ngữ khí vẫn cực kỳ tao nhã: “Anh Mặc, có phải cơ thể cũng không thoải mái phải không?”

Lời nói của Cố Thanh Lam hơi kì quái, “cũng” không thoải mái, ý chỉ không phải một mình anh ta cảm thấy không khỏe.

Mặc Viễn Ninh cười cười: “Anh Cố không thoải mái ở đâu vậy?”

Cố Thanh Lam cũng cười: “Tiểu Quý đã từng nói rồi, dạ dày tôi có bệnh, tiêu hóa không tốt, buổi tối ăn cơm dễ bị trướng bụng... Nếu như không phải hôm nay do Tô Quý làm chủ, tôi rất ít khi dùng bữa tối, chỉ uống chút súp tốt cho dạ dày thôi.”

Sắc mặt Mặc Viễn Ninh không hề thay đổi, vẫn cười: “Vậy sao? Tôi không có điều kiện như vậy, buổi tối cũng không ăn gì nhiều, bình thường đều bận quá bỏ bữa.”

Cố Thanh Lam trầm ngâm một chút: “Sao vậy được? Chẳng lẽ Tiểu Quý không chú ý giùm anh sao?”

Nghe đến đây Mặc Viễn Nin thật sự cười khẽ một tiếng: “Anh Cố, chúng ta đều là đàn ông, nói chuyện cũng không cần vòng vo làm gì. Tôi và Tiểu Quý đã ly hôn rồi, hiện tại tôi ở Tô gia, thân phận chỉ là một nhân viên quèn trong Tô thị, đến nhà chủ ăn cơm sao được chú ý như anh Cố được, ở đâu ra đãi ngộ đặc biệt như vậy?”

Anh nói xong cũng không dừng lại, nụ cười vẫn giữ trên môi, đi sát qua người Cố Thanh Lam, về thẳng phòng mình.

Phòng của anh ở tầng hai, bình thường không ai đi qua, hết sức yên tĩnh, đi vào trong đóng cửa lại như thể ngăn cách tất cả với mọi người trong nhà.

Cởϊ áσ khoác treo lên, Mặc Viễn Ninh lúc này mới nhíu mày ngồi xuống ghế sô pha.

Trước khi trở về Tô gia, anh gần như đã đau dạ dày cả ngày, tuy bữa sáng Tô Quý đã cho người đem đến nhưng khi đi trên đường dạ dày đã bắt đầu đau nên không ăn được nhiều.

Đến giờ cơm trưa thì bộ phận hoạt động điều hành đột nhiên có chuyện cần xử lý, anh lại chỉnh sửa bổ sung, bề bộn xong cũng đã lỡ giờ cơm trưa.

Biết rõ cơ thể mình sớm không còn như trước, trên đường về, anh đã uống thuốc giảm đau, miễn sao về nhà sắc mặt không quá kém.

Lúc ngồi xuống ăn cơm, nhìn thấy bát súp cay kia, lúc ấy trong lòng anh cân nhắc: rốt cuộc nên gắng gượng uống hết bát súp hay nói với Tô Quý mình cần đổi món khác, không cần như bát súp trước mặt Cố Thanh Lam, cho dù chỉ là một ly nước sôi cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác hơn cái món súp khai vị kia rất nhiều.

Nhưng Tô Quý không cho anh cơ hội đó, cô nói dày đặc những lời ý mỉa mai, anh có thể tưởng tượng nếu mình thật sự yêu cầu đổi súp sẽ bị châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến mức nào nữa.

Anh thầm nghĩ phối hợp với hai người họ, cố gắng hết sức bình tĩnh ăn xong bữa cơm, cũng không muốn trêu chọc gì cô.

Cho nên khí đó anh vẫn uống bát súp, chỉ có điều anh không nghĩ tình hình lại xấu như vậy, lúc đó bệnh dạ dày lại tái phát, mỗi ngụm canh nóng trôi xuống, dạ dày đều co rút không ngừng. Dù tốc độ uống đã chậm hết sức có thể, anh vẫn suýt chút nữa mồ hôi lạnh đầy đầu.

Về sau đồ ăn trên bàn anh cũng chỉ miễn cưỡng ăn vài miếng, dù Tô Quý có mấy lần nhìn đồ ăn trước mặt anh vẫn thừa lại không ít, mặt không vui nhíu mày, anh cũng không dám ăn nhiều hơn dù chỉ một miếng, anh sợ nếu ăn vào sẽ thất thố mà nôn ngay tại chỗ.

Dù bây giờ đã ngồi xuống, dạ dày vẫn không đỡ đau, ngược lại còn có cảm giác buồn nôn, từng đợt co rút đau đớn càng thêm rõ ràng.

Cố gắng hết sức cuộn mình lại trên ghế sô pha, tay trái anh nắm lại thành nắm đấm, dùng sức chống đỡ thành dạ dày đã bắt đầu cứng ngắc co rút.

Ngay lúc anh đang hít một hơi thật sâu thì nghe thấy tiếng gõ nhẹ ngoài cửa truyền vào, sau đó người ấy rất tự nhiên đẩy cửa, một câu cũng chưa kịp nói liền há miệng, trong giọng nói vô cùng bất mãn: “Anh sao vậy?”

Vừa rồi Mặc Viễn Ninh vào phòng chỉ bật một cái đèn bàn bên cạnh sô pha nên ánh sáng trong phòng không rõ lắm, Tô Quý thích ứng một lát mới nhìn rõ bộ dạng của anh.

Loading...

Không cần đợi anh trả lời, tư thế cuộn cong người mất tự nhiên của anh đã nói lên tất cả. Anh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi.

Không hiểu vì sao cô đột nhiên nhớ tới giấc mơ hoang đường lúc trưa, chưa kịp nghĩ gì, cả người liền nhào tới.

Cô bổ nhào về phía anh quá đột ngột, Mặc Viễn Ninh bị cô lao vào sát gần mặt, anh hít một hơi, mới dừng lại cơn đau một chút, ngồi thẳng dậy nhìn cô cười: “Cô Tô, cô làm gì vậy?”

Tô Quý giả điếc, đưa bàn tay ôm lấy gương mặt anh, nhìn tới nhìn lui: “Anh thật sự rất có bản lĩnh!”

Mặc Viễn Ninh bật cười một tiếng, dạ dày lại co rút, ho lên hai tiếng: “Cô Tô...sao lại nói như vậy?”

Anh đau đến mức này nhưng vẫn như thể không sao cả chống đỡ trước mặt cô, Tô Quý âm thầm nghiến răng, cô không ác như anh, giống hệt ngày đó, rõ ràng nôn cả ra máu nhưng vẫn có thể điềm nhiên như không có việc gì.

Cuối cùng cơ thể anh cứng ngắc đưa tay chống đỡ ở dạ dày, bàn tay rét run, cảm giác như phần bụng dưới lòng bàn tay cũng lạnh theo.

Cô hít một hơi, có chút cương quyết giật tay anh ra rồi sau đó đưa tay phủ lên đó, trước hết để độ ấm từ lòng bàn tay cô truyền tới anh, sau đó cô mới bắt đầu chậm rãi xoa nắn, vừa khống chế lực vừa quan sát nét mặt anh xem có đau quá không.

Cứ như vậy một lát sau, rốt cuộc cô mới cảm thấy cơ dưới lòng bàn tay không còn căng cứng lạnh ngắt nữa mới thở phào một cái, ngẩng đầu trừng mắt liếc anh: “Xem ra anh Mặc cảm thấy giày vò thân thể mình rất thú vị.”

Mặc Viễn Ninh dễ chịu không ít, lúc này ngồi tựa lên ghế, nghe vậy liền thở dài: “Nếu như có thể không cần giày vò, tôi cũng không muốn giày vò đâu.”

Lời nói vừa tình cảm vừa oan ức... Tô Quý không biết nên nói gì, cô thật sự nói chuyện không dễ nghe, cô chỉ trông cậy vào Mặc Viễn Ninh sẽ nhịn khẩu khí lại.

Nhiều năm vợ chồng như vậy, cho dù Mặc Viễn Ninh lòng dạ thâm hiểm, cô cũng ít nhiều hiểu được một chút tính cách của anh, với tính cách đó, khiến anh nén giận thì hậu quả là anh sẽ dứt khoát tự khiến bản thân ngày càng tệ hơn.

Cô ôm eo anh, nhịn xuống sự chua xót, tựa đầu lên hõm vai anh, hơi thở quen thuộc của anh bao trùm lấy cô, hai hơi thở hòa quyện.

Cô cứ ôm anh như vậy một lúc rồi mới đứng dậy nói: “Trong bếp có lẽ còn hải sâm, để tôi cho người hầm cháo hải sâm cho anh, anh có muốn uống chút nước ấm trước không?”

Mặc Viễn Ninh vẫn ngồi trên ghế sô pha, tư thế thoải mái lười nhác, anh nhìn cô như cười như không: “Còn thừa à?”

Còn thừa cũng là hải sâm thượng hạng! Chẳng lẽ anh không thích ăn?

Tô Quý khẽ hừ một tiếng, muốn nói không ăn thì thôi, cuối cùng lại sợ anh thật sự không ăn, hoặc là dứt khoát nôn ra... Nhịn một lúc lâu chỉ có thể nói: “Anh nghe lời một chút đi, tôi đau đầu lắm.”

Loại dỗ dành như trẻ con thế này là cô đã nhịn đến mức cực hạn, sau khi nói xong còn nghe Mặc Viễn Ninh “Phì” một tiếng, dĩ nhiên là nhịn cười không nổi.

Đến lúc này, cô còn nghe anh nhàn nhã mà chậm rãi hỏi: “Đúng rồi, anh Cố đâu?”

Gân xanh trên trán cô đều nổi hết lên, cắn răng nói: “Cơm nước xong xuôi nên về rồi, anh hài lòng chưa!”

Nói xong câu đó, cô cũng không muốn để ý đến anh nữa, quay người hậm hực đi thẳng ra cửa.

Nghe tiếng bước chân của cô xa dần, Mặc Viễn Ninh ngồi trên ghế sô pha mở to mắt nhìn bóng tối tĩnh mịch trống trải trong gian phòng.

Anh biết mình lại dùng thân thể để bức cô thỏa hiệp, giống như lần trước trong biệt thự.

Tô Quý rất thông minh, cô biết rõ ý đồ của anh, rồi lại không thể không từng bước nhượng bộ, chỉ vì cô mềm lòng hơn mà thôi.

Lợi dụng lòng tốt của người khác để đạt được mục đích của mình quả thật rất hèn hạ, chỉ là tạm thời, anh không tìm ra phương pháp nào khác để cải thiện mối quan hệ giữa hai người.

Tô Quý đến vội vàng rồi lại bị anh làm tức chết bỏ đi, trong phòng lập tức yên tĩnh như không lâu trước đó, nếu không phải độ ấm trên ngón tay cô vẫn còn lưu lại trên cơ thể anh, anh sẽ cho rằng đó là một giấc mơ ảo ảnh... Tất cả đều xuất phát từ sự ích kỷ và không cam lòng của anh.