Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 10

Chương 10
Trên hợp đồng đã ký, sau ba ngày phải đến công ty nhận việc, Mặc Viễn Ninh lại cao su thêm ba ngày nữa, gần trưa ngày thứ 6 mới đến Tô Khang.

Ngày hôm sau Tô Quý đến công ty, ngày nào cũng ngồi chồm hỗm chờ vị trợ lý đặc biệt tiền nhiệm, nhưng người này là do chính cô cho nhảy dù vào, thân phận lại nhạy cảm như vậy, nếu cô không ở đây thì chẳng ra sao.

Mặc Viễn Ninh còn không có thẻ xác minh thân phận để đi qua phòng bảo vệ tòa cao ốc, lúc đến cửa đành phải gọi điện trực tiếp cho Tô Quý.

Tô Quý lập tức xuống tầng đón, người may mắn này rốt cuộc cũng tới, thân là chủ tịch lại tự mình xuống đón trợ lý, nghĩ thôi cũng thấy bi ai.

Cô xuống rất nhanh, lúc xuống đến nơi liền thấy Mặc Viễn Ninh đang đứng ở bàn lễ tân, bên môi cười vui vẻ đón lấy ánh nhìn chăm chú của cô.

Bây giờ là lúc nghỉ trưa, không lâu sau, hơn nửa số nhân viên trong văn phòng đều nhìn thấy Tổng giám đốc bị sa thải chưa đầy một tháng trước, bất thình lình xuất hiện trong công ty.

Chưa tới hai ngày, sắc mặt anh cũng khá hơn nhiều, không yếu ớt tái nhợt như khi ở trong nhà họ Tô nữa, thần thái hồng hào, đứng một chỗ mà hào quang tỏa ra bốn phía.

Nếu như không phải Tô Quý nhớ như in bộ dạng anh vài ngày trước, cô còn có thể cho rằng anh chưa từng bị bệnh.

Đi đến khách sáo bắt tay với anh, Tô Quý nở nụ cười lễ độ: “Trợ lý Mặc, mời theo tôi lên tầng.”

Mặc Viễn Ninh cũng cười lại: “Tô tổng tự mình đến đón tôi, thật vinh hạnh.”

Anh đi phía sau cô và trưởng phòng nhân sự, di chuyển bằng thang máy chuyên dụng, tránh được đại bộ phận nhân viên, Tô Quý mới hạ thấp giọng nói, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Trợ lý Mặc quả thật đã quen với việc làm Tổng giám đốc, tôi còn tưởng phải đi ba lần mới có thể mời được Trợ lý Mặc xuống núi.”

Mặc Viễn Ninh bật cười, giọng nói rất dịu dàng, lời nói lại một chút cũng không vừa: “Tôi nhớ Tô tổng đã nói phải dưỡng bệnh thật tốt rồi hẵng đi làm, tôi chỉ tuân theo chỉ thị của Tô tổng mà thôi.”

Bên cạnh dù sao cũng còn người ngoài, Tô Quý không có cách nào thể hiện thái độ rõ ràng, chỉ có thể hít một hơi, cứng ngắc cười: “Ha ha”

Cho dù Tô Quý không thường đến công ty, nhưng văn phòng chủ tịch to đùng kia vẫn có một chiếc bàn làm việc, cũng không thể cho trợ lý dùng được, nên bàn làm việc của Mặc Viễn Ninh được sắp xếp ở vị trí cửa ra vào, hơi nhỏ, so với bàn làm việc của nhân viên bình thường cũng không to hơn là mấy.

Tô Quý hạ công văn xuống nhìn Mặc Viễn Ninh ngồi trên chiếc bàn làm việc chật chội, chẳng hiểu sao lại thấy tâm tình có chút vui vẻ, cảm giác sung sướиɠ như thể bắt nạt vợ bé: “Mong Trợ lý Mặc nhanh chóng làm quen với công việc, hỗ trợ Phương tổng làm việc tốt hơn.”

Mặc Viễn Ninh khẽ khom người cười với cô: “Tôi sẽ chấp hành nhiệm vụ, không dám lơ là.”

Tô Quý quyết định mau chóng rời khỏi đó, đỡ bị anh chọc tức không nói được gì, cô đang định nói mình cần đi trước thì thấy bàn tay đang buông lỏng của anh có một vết thương màu đen.

Mặc Viễn Ninh thấy cô nhìn chăm chú vào tay mình liền giơ ngón cái lên cười: “Lúc nấu cơm ở nhà không cẩn thận bị bỏng, sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu.”

Vết thương đó hoàn toàn không tính là nghiêm trọng, bôi thuốc mỡ vào nhìn hơi ghê, nhưng chắc vài ngày sẽ khỏi hoàn toàn,

Tô Quý nhớ hôm cô đến biệt thự của anh, nhìn anh cầm muôi nấu đồ ăn thành thạo, nghĩ thế nào cũng không giống bộ dạng tay chân vụng về bị bỏng đến mức đó.

Sở dĩ anh bị thương e là do mấy ngày hôm trước rời khỏi bệnh viện, vết thương đau đến mức đi không vững, lại muốn tự làm đồ ăn, bị thương một chút cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Cô im lặng một lúc, cuối cùng lạnh nhạt nhìn anh một cái rồi quay về văn phòng.

Biểu hiện của cô có lẽ quá lạnh lùng, nhưng từ khi biết Mặc Viễn Ninh bị bệnh rất có thể là khổ nhục kế do chính anh sắp xếp, cô không có cách nào để dịu dàng với anh.

Me cô cũng mắc nhiều bệnh, sau đó mất sớm.

Cô vẫn cảm thấy khỏe mạnh chính là món quà hậu đãi lớn nhất của đời người, bao nhiêu người muốn khỏe mạnh không được, vậy mà có những người chẳng những không quý trọng may mắn khó lắm mới có được, lại còn tìm đủ mọi cách hành hạ bản thân, quả thực không thể tha thứ, cũng không thể đồng tình.

Vừa ra khỏi phòng làm việc, Tô Qúy lai bị Phương Hoành mời đến phòng Tổng giám đốc.

Văn phòng làm việc ngày xưa của Mặc Viễn Ninh đã hoàn toàn thay đổi, trang trí theo phong cách của Phương Hoành, nhưng màu sắc lại quá khoa trương nên bình thường Tô Quý không thích đi vào đó lắm.

Vừa rồi Phương Hoành đã gặp Mặc Viễn Ninh một lần, cả đôi bên đều khách khí nói chuyện với nhau vài câu.

Nhìn thấy Tô Quý đến, Phương Hoành cũng không giấu diếm gì, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tô tổng, sau này cô định thế nào?”

Hắn sợ Tô Quý hiểu lầm, vội vàng nói thêm một câu: “Tôi không nói chuyện làm ăn, Tô tổng cam đoan với tôi, tôi nhất định sẽ không nhiều chuyện. Là do tôi mạo muội... Nhưng với thân phận của Trợ lý Mặc, cuộc sống cá nhân của Tô tổng ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến công ty, hi vọng cô có thể thông cảm nếu tôi hỏi như vậy.”

Tô Quý đã nói sẽ không động đến vị trí của hắn, Phương Hoành cũng không phải người không biết ý, câu hỏi này ý hỏi sau này hắn sẽ thế nào.

Tô Quý lại im lặng, cô hiểu rõ ngụ ý của Phương Hoành: đang bị Trần thị công kích, tình hình khẩn cấp đưa Mặc Viễn Ninh về cũng không sao. Nhưng thời gian là bao lâu? Sau đó nếu tiếp tục để Mặc Viễn Ninh ở công ty, cô sẽ xấu hổ, những người khác cũng thấy xấu hổ.

Đợi sau khi dẹp loạn xong rồi đuổi Mặc Viễn Ninh đi? Như thế rõ ràng quá vô tình khó tránh khỏi nhân viên trong công ty xì xào.

Vấn đề này cô đã nghĩ đến nhưng chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết, cách tốt nhất đương nhiên là Mặc Viễn Ninh tự động rời đi... Nhưng đây là ý của Mặc Viễn Ninh, cô cũng không thể miễn cưỡng.

Phương Hoành cũng biết mình hơi nóng nảy, thấy cô không trả lời liền nói: “Tôi chỉ nghĩ cho cô thôi, tôi mạo muội nhắc Tô tổng một chút, cô nhất định phải nghĩ cho mình, là do tôi quá lo lắng rồi.”

Tô Quý không nói gì, chỉ cười cười: “Không sao.”

Hai người nói chuyện một lúc, Phương Hoành đưa Tô Quý xuống tầng.