Trở Lại Tháng Năm Ấy Được Không?

Chương 4: Cậu nhìn thấy rồi

Cậu nhìn thấy người đó rồi. Người đó đang nắm tay cậu, mỉm cười dịu dàng và xoa đầu cậu nhẹ nhàng. Ánh mắt người đó chứa đựng sự yêu thương vô hạn, như muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Sự ấm áp của cái chạm làm trái tim cậu dịu lại trong giây lát, như thể mọi lo lắng và đau đớn đều tan biến. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay người đó truyền sang, sự dịu dàng và quan tâm tràn ngập trong từng cử chỉ.

Cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hai người trong khoảnh khắc tĩnh lặng và yên bình. Những tiếng ồn ào của cuộc sống biến mất, chỉ còn lại tiếng thì thầm của gió và nhịp đập đều đặn của trái tim cậu. Cậu cảm thấy như đang chìm đắm trong một giấc mơ đẹp, nơi không có đau khổ hay nỗi buồn. Cậu muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi, để có thể tận hưởng thêm chút nữa sự bình yên và hạnh phúc.

Nhưng bỗng nhiên, người đó chìm vào làn nước sâu, ánh mắt biến đổi từ yêu thương sang lo sợ. Cậu hoảng hốt, tim đập mạnh, đưa tay ra, cố gắng nắm lấy nhưng chỉ có sự chới với và tuyệt vọng. Nước càng nhấn chìm, để lại cậu một mình trong bóng tối lạnh lẽo, nỗi sợ hãi tràn ngập tâm trí.

Cậu giật mình tỉnh dậy, nhịp thở gấp gáp, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Nhịp tim đập thình thịch trong l*иg ngực, mỗi nhịp như một lời nhắc nhở về sự kinh hoàng trong giấc mơ vừa trải qua. Mắt cậu mở to, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa, cảm giác hoảng loạn và mất phương hướng tràn ngập trong lòng.

Cậu nhìn quanh, căn phòng bệnh trắng toát với những thiết bị y tế im lìm. Ánh sáng từ chiếc đèn treo trần tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, nhưng không đủ để xua tan nỗi sợ hãi trong lòng cậu. Cậu cảm nhận được bàn tay ấm áp đang nắm chặt tay mình, cảm giác mềm mại và đầy tình thương. Quay đầu sang, cậu thấy mẹ đang ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng và tràn đầy yêu thương nhìn cậu không rời. Nét mặt bà hiện rõ sự mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để trấn an cậu.

"Con ổn chứ?"

Giọng nói của bà nhẹ nhàng, nhưng lại càng khiến cậu cảm thấy nặng nề. Câu hỏi đó như chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng, làm cậu nhận ra sự mong manh của chính mình. Cậu muốn trả lời, muốn nói với mẹ rằng cậu đã trải qua một giấc mơ kinh hoàng, nhưng giọng nói bị kẹt lại nơi cuống họng, không thể thốt ra lời.

Mẹ cậu siết chặt tay cậu hơn, như muốn truyền thêm sức mạnh và sự an ủi. Cậu cảm nhận được nhịp tim của mẹ, đều đặn và mạnh mẽ, làm cậu bình tĩnh lại đôi chút. Mùi hương quen thuộc từ mái tóc của mẹ, sự ấm áp từ cái chạm của bà, tất cả những điều đó làm cậu cảm thấy được che chở và an toàn hơn.

Nhưng dù là trong giấc mơ hay thực tại, nỗi sợ mất mát vẫn luôn ám ảnh cậu. Hình ảnh người đó chìm vào làn nước, ánh mắt lo sợ và tiếng kêu cứu vang vọng mãi trong tâm trí cậu. Cậu biết rằng mình không thể dễ dàng thoát khỏi cảm giác đau đớn này, nhưng ít nhất, trong vòng tay mẹ, cậu có thể tìm thấy chút bình yên và sự an ủi tạm thời. Cậu nắm chặt tay mẹ hơn, như thể đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất giữa biển cả mênh mông.