Nói đến mức này rồi, cô cũng không thể keo kiệt được. Dưới ánh mắt háo hức của những con mèo lớn, ai mà đành lòng được? Thế là cô quyết định nấu thêm mì và hành cho bọn chúng.
Rất nhanh chóng, giữa làn hơi nước bốc lên, mùi hành phi tỏa khắp nơi, thịt được ninh đến mức mềm và thơm phức, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến nước miếng chảy dài! Còn khi trộn với mì dai ngon thì không còn gì bằng!
Một bầy sinh viên ăn no nê, mãn nguyện, ve vẩy đuôi rời đi.
Tiễn đám mèo lớn đi xong, Nguyễn Đường lắc đầu cười, quay về chuẩn bị giáo án. Theo lịch học gửi qua hộp thư, cô sẽ dạy tiết thứ ba, vậy nên cô vẫn còn hơn một tiếng để chuẩn bị. Ngoài chuẩn bị giáo án, cô còn định gặp hiệu trưởng để nói chuyện.
Dù thế nào, chỉ dựa vào các tài liệu lịch sử của trường trong thư viện và giải thưởng học bổng của hiệu trưởng để duy trì lớp học cũng quá đơn giản và nhàm chán.
Theo kinh nghiệm của cô, vẫn nên tìm hiểu xem thái độ của ban quản lý như thế nào trước.
Sau khi mở khóa bản đồ, cô dễ dàng tìm thấy văn phòng hiệu trưởng theo chỉ dẫn của AI. Không giống trung tâm cơ giáp rộng lớn, văn phòng hiệu trưởng khá hẻo lánh, ẩn mình trong một khu rừng, chỉ có một con đường mòn dẫn đến một tòa nhà nhỏ màu trắng với mái nhọn, hầu như không thể nhìn thấy từ xa.
Có vẻ như vị hiệu trưởng này không thích bị người khác chú ý.
Cô nghĩ vậy và bước lên cầu thang.
Trái ngược với kiến trúc cổ điển của tòa nhà, công nghệ ở đây rất hiện đại, cánh cửa chính có khóa vân tay màu xanh lam phát sáng, và thậm chí cầu thang cũng là loại có thể thu vào, mỗi bước đi lại gấp khúc một cách kỳ diệu. Cô có chút lo lắng khi bước đi, nhưng cuối cùng cũng vượt qua nỗi sợ hãi để bước vào bên trong. Bên trong hoàn toàn trống trải, không có gì cả.
Nguyễn Đường:?
Phòng hiệu trưởng đâu rồi? Không lẽ bản đồ AI chưa được cập nhật?
Khi cô đang nghĩ ngợi, chiếc đồng hồ bên cạnh lắc lư, phát ra âm thanh kéo dài, rồi sau tiếng chuông vang lên, một giọng nam trầm vang vọng, âm thanh điện tử có âm điệu của phát thanh viên.
"Xin chào, tôi là hiệu trưởng U Lam của đại học Đế Đô. Như cô thấy, tôi không giỏi giao tiếp với người khác. Nếu cô có bất kỳ thắc mắc gì hãy nói trực tiếp với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô."
"Thắc mắc của tôi là," mặc dù có chút bối rối, nhưng Nguyễn Đường vẫn nhớ câu hỏi khi cô đến đây: "Tôi đến đây để dạy tiếng Trung, nhưng tình hình hiện tại dường như học sinh không coi môn này là một môn học chính thức. Sau nhiều lần thuyết phục, bọn họ mới đến học, nhưng nếu tình trạng này kéo dài, sẽ không ổn. Thầy nghĩ sao về việc này?"
Âm thanh cơ học không trả lời ngay, tiếng chuông kéo dài, dường như đang suy nghĩ. Một lúc sau, giọng nói trầm thấp cất lên, "Thắc mắc của cô là hợp lý, cô là một giáo viên có trách nhiệm."
"Chuyện là thế này, trước đây những giáo viên dạy tiếng Trung của trường đều bị dọa sợ hoặc bị tức đến phát khóc nên họ không trụ được lâu." Giọng nam trầm nói, âm thanh của anh ta không có chút cảm xúc, khiến chuyện này nghe ra không quá vô lý.
"Bây giờ, khi cô có thể đảm nhiệm vị trí này, tôi cũng sẽ phối hợp. Tôi sẽ sớm gửi lịch học tiếng Trung vào hộp thư của tất cả học sinh, nhắc nhở họ đến lớp đúng giờ. Nếu nghỉ học quá ba lần sẽ bị cảnh cáo, nghỉ năm lần sẽ bị đuổi học."
Sau khi nhận được lời đảm bảo, Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, tôi yên tâm rồi. Ngoài ra, tuy hơi đường đột, nhưng dường như ở đây không có tài liệu giảng dạy?"
"Đã được gửi vào hộp thư của cô, vui lòng kiểm tra." Âm thanh cơ học điềm tĩnh trả lời, "Ở đây trình độ học sinh học rất cơ bản, giống như lớp một hoặc hai tiểu học trên Trái Đất, vì vậy tôi đã chọn sách giáo khoa lớp hai tiểu học cho họ."
Dừng lại một chút, thậm chí "U Lam" còn đưa ra một yêu cầu đặc biệt:
"Nhân tiện, tôi có một yêu cầu nho nhỏ, không biết cô có thể dạy cho học sinh một số bài văn cổ liên quan đến thiên nhiên không? Có thể cô không biết, nhưng sau cuộc đại loạn, hầu như trẻ em không còn được thấy cảnh vật thiên nhiên nữa."
Đây là một yêu cầu nhỏ nhặt, và người có địa vị cao lại bày tỏ một cách tôn trọng như vậy, đương nhiên Nguyễn Đường sẽ đồng ý: "Được, thầy cứ yên tâm."
Sau khi giải quyết xong mọi việc, Nguyễn Đường không còn lý do để ở lại nữa. Cô cúi chào nhẹ và rời khỏi đó.
Cô không biết rằng, sau khi cô rời đi, cầu thang của tòa nhà trắng co lại, và cả tòa nhà bắt đầu lơ lửng. Thiết kế ban đầu của tòa nhà này vốn không hề có lối ra vào cho con người. Nhưng có lẽ vì chủ nhân của tòa nhà này đã cô độc quá lâu, nên đã sẵn sàng xây dựng một cầu thang cho vị khách duy nhất đến thăm.
Quay lại chủ đề chính, khi về lại ký túc xá, Nguyễn Đường bắt đầu chuẩn bị giáo án.
Có rất nhiều bài thơ miêu tả cảnh vật thiên nhiên, và những bài văn xuôi tuyệt mỹ, nhưng cô phải cân nhắc khả năng tiếp thu và hiểu biết của học sinh. Sau một hồi chọn lọc, cô mới tìm được vài tác phẩm đơn giản và phù hợp cho người mới học.
May mắn là công nghệ hiện đại rất tiên tiến, không chỉ cho phép cô sàng lọc theo độ khó và số lượng chữ, mà trợ lý giọng nói thông minh còn gợi ý rằng cô có muốn thiết lập phông nền toàn cảnh 3D để làm tăng không khí lớp học không. Nguyễn Đường không có khái niệm gì về phông nền 3D này, nên thử một lần, và ngay lập tức bị choáng ngợp bởi độ chân thực của nó.
Cỏ xanh mướt, cây cối cao chót vót chạm trời, thậm chí còn có cả dòng suối róc rách... Đứng giữa tất cả những điều này, cảm giác như thật sự đang ở trong thiên nhiên.
Một cách tự nhiên, nhiệm vụ mới đã được kích hoạt.
"Đinh! Nhiệm vụ hàng ngày [Một buổi học tiếng Trung] đã mở.”
[Độ khó của nhiệm vụ]: Hai sao.
[Mô tả nhiệm vụ]: Dạy tốt một buổi học tiếng Trung, giúp học sinh cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên và con người.
[Phần thưởng nhiệm vụ]: 10 điểm danh sư.