Kiều Mềm Lão Bà Trong Vô Hạn Lưu

Chương 5: Lâu đài ma ám (4)

Con thây ma bị đá ra ngoài liền ngay lập tức quay lại đập về phía cửa phòng, nhưng ngay sau đó bị nhóm hầu gái vồ tới xét xác.

Ninh Sơ nghe thấy tiếng đập cửa ngừng vang liền ngồi thụp xuống. Thương Minh bên cạnh liền ôm Ninh Sơ vào lòng trấn an cậu.

Tay nắm cửa vang lên tiếng lạch cạch, nhưng thứ bên ngoài không mở cửa được. Chúng liền bỏ đi, đuổi theo những người chơi khác.

Ninh Sơ vô cùng sợ hãi, cậu nhón người, ôm chặt cổ Thương Minh thút thít khóc, không dám làm ra tiếng động lớn. Thương Minh thuận thế ôm lấy mông cậu, bế cậu lên như bế trẻ em, đặt cậu lên giường.

Ninh Sơ vừa thút thít vừa nói: "Khi nãy tớ thấy mỗi phòng ở đây đều được ký hiệu riêng, ghi trên cửa phòng ấy. Đúng số lượng người vào phòng thì cửa phòng mới khóa được, cậu mau thông báo cho mọi người đi". Ninh Sơ ngồi dậy, đẩy Thương Minh ra.

Thương Minh vuốt ve má cậu "Ninh Ninh thật thông minh", hắn đứng dậy, mở khe cửa cẩn thận quan sát. Thấy người chơi khác đang bị đuổi trên tầng ba liền hô to: "Cửa phòng chỉ khóa được khi người chơi đáp ứng số lượng mỗi phòng cho phép, còn số lượng cho phép thì trên cửa phòng có ghi".

Sau đó, một lúc sau, hành lang dần yên tĩnh. Thương Minh khóa cửa phòng quay lại giường ôm lấy Ninh Sơ.

Một lúc sau, lại có tiếng la hét trên tầng ba. Là của nữ, tiếng bước chân dồn dập trên đầu chạy về phía góc cụt hành lang rồi biến mất.

Sau màn rượt đuổi này, Ninh Sơ cảm giác như tim của mình muốn ngừng đập. Cậu ngồi quỳ trên người Thương Minh, ôm chặt đầu Thương Minh vào ngực mình để tìm cảm giác ấm áp, an toàn.

Thương Minh ôm chặt lấy cặp mông của cậu dỗ dành vuốt ve, chiếc quần đùi trắng bị vén lên lộ ra cặp mông đẩy đà. Khuôn mặt của Thương Minh bị đôi bồng đào phủ kín, hắn thoải mái tận hưởng mùi thơm trên người Ninh Sơ.

Được một lúc, hắn đặt cầu nằm xuống giường, cởi 2 cúc áo đầu tiên của chiếc áo ngủ sơ mi. Cởi luôn chiếc quần đùi ngắn của cậu ra, rồi nhẹ nhàng dỗ cậu đi ngủ.

Từ lúc tiến vào thế giới này Ninh Sơ vẫn luôn sợ hãi, vận động nhiều khiến cậu mệt mỏi, cậu cần nghỉ ngơi.

Ánh sáng đỏ vẫn còn hắt xuống khe cửa, những bóng đen vẫn còn đi đi lại lại.

Thương Minh cũng ôm Ninh Sơ dần chìm vào giấc ngủ không sâu.

Đến khi mở mắt ra một lần nữa, ánh sáng bên dưới khe cửa đã là ánh sáng xanh. Ninh Sơ cũng đã tỉnh giấc.

Thương Minh xin lỗi cậu, xin lỗi vì đã khiến cậu bị đưa vào trò chơi này. Khi kết thúc thế giới này, Ninh Sơ có thể chọn ngừng chơi và lãnh tiền rời đi.

Ninh Sơ suy nghĩ rất lâu, không nói gì. Sau đó cậu đề cập đến thông tin cậu vừa phát hiện.

Điều mà cả hai người Ninh Sơ và Thương Minh cùng chắc chắn là khi ánh sáng xanh là an toàn, khi ánh sáng đỏ thì sẽ có quái vật xuất hiện. Điều mà cả hai cần xác định ở đây là khi nào thì ánh sáng xanh xuất hiện, khi nào thì ánh sáng đỏ xuất hiện.

Ninh Sơ đưa ra suy đoán của mình: " Tớ nghĩ nó có liên quan đến manh mối trên bia đá, 18h Bá tước sẽ dùng bữa tối, sau khi dùng bữa Bá tước sẽ về phòng. Đêm qua tớ có quan sát đồng hồ, lúc hầu gái xuất hiện là 18h43, tức là sau 18h, nên cứ 18h chúng ta về phòng là sẽ an toàn".

Nghe vậy Thương Minh vô cùng đồng tình với Ninh Sơ, liền ôm chặt lấy Ninh Sơ nịnh bợ: "Tớ biết Ninh Ninh là thông minh nhất", " chốc chốc" .Thương Minh hôn lên má Ninh Sơ hai tiếng thật vang.

Ninh Sơ ghét bỏ đẩy hắn ra.

"Bây giờ chúng ta cần gặp mặt mọi người để thảo luận về các manh mối đã phát hiện được, chúng ta đi tập hợp mọi người thôi". Nói rồi Thương Minh dẫn đầu mở cửa.

"Có ai ở đó không, chúng tôi là người chơi đây, ai còn sống mở cửa ra đi nào, đã an toàn rồi", Thương Minh sử dụng tông giọng khỏe của mình hét to lên.

Cửa phòng tầng ba có hé mở, là cậu bạn Hạ Huyền. Phòng của cậu ấy là phòng ba người. Đêm qua cậu ấy ở cùng với Linh San và một người đàn ông khác tên là Thuận Quý.

"Chúng tôi ở đây", Hạ Huyền đứng trên tầng ba vẫy vẫy tay về phía Thương Minh. Linh San cũng chạy đến góp vui "Mọi người an toàn cả chứ".