Tôi Trở Thành Người Cá Được Tộc Giao Nhân Cưng Chiều

Chương 44

“A.” Đường Lí ôm lấy ngón tay của Thẩm Dao Xuyên.

Cậu biết Thẩm Dao Xuyên muốn đi hoàng cung, trong cuộc nói chuyện lúc trưa có nhắc đến.

Cũng không biết tối nay có chuyện gì xảy ra không nữa…

Bây giờ cậu chỉ hi vọng mỗi lần Thẩm Dao Xuyên ra ngoài đều có thể an toàn trở về.

Sau khi Thẩm Dao Xuyên rời đi, Đường Lí chán nản chơi đùa với mèo sứa chờ đợi hệ thống gửi video chuyện đã xảy ra vào sáng nay.

Cũng may hệ thống đã gửi nội dung đến cho cậu.

Hệ thống: "Cậu xem đi, đây là chuyện xảy ra đến 12 giờ trưa hôm nay."

Đường Lí im lặng xem video.

Nhưng càng xem cậu càng nhăn mày lại, có lẽ vì còn là trẻ con thì khi cậu càng nhăn mặt lại giống như sắp khóc tới nơi.

Trước một giây cậu gọi cho Thẩm Dao Xuyên, hắn đang chuẩn bị nói với giới truyền thông rằng hắn đã từ bỏ quyền lực, tất cả chỉ vì đổi lấy sự bình yên để có thể nuôi dưỡng cậu lớn lên.

Một khi Thẩm Dao Xuyên chấp nhận từ bỏ mọi quyền lực trong tay, như vậy những cố gắng bao năm qua của hắn đã đổ sông đổ biển. Huống chi chuyện tìm kiếm tung tích của cha mẹ đã mất tính từ nhiều năm trước cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

May là có nhiệm vụ hệ thống chủ gửi qua để cậu gọi video, cắt ngang lời sắp nói của Thẩm Dao Xuyên.

Cậu phải cảm ơn hệ thống chủ đã cứu mạng cá của cậu.

Trong lúc số người nghi ngờ Đường Lí là người cá đang ngày càng tăng lên, thậm chí còn có đám người của viện nghiên cứu trong đó.

Đám người đó chưa bao giờ ngừng nghiên cứu về người cá. Họ nằm mơ cũng muốn tạo ra chủng tộc cổ xưa và bí ẩn này và đương nhiên bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Cũng chính vì có viện nghiên cứu tham gia mà Thẩm Dao Xuyên cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của cậu, nếu cậu thật sự là người cá thì Thẩm Dao Xuyên phải cường đại hơn nữa mới có thể bảo vệ được cho cậu, không để đám người trong viện nghiên cứu đó cướp cậu đi.

Nói không cảm động là giả.

Thẩm Dao Xuyên đối xử với cậu quá tốt.

Tốt vô điều kiện.

Đợi Đường Lí xem hết video xong, hệ thống mới nói: “Cậu đã giúp Thẩm Dao Xuyên phấn chấn lên, tôi tin rằng hắn sẽ tai qua nạn khỏi.”

Nhưng Đường Lí lại cảm thấy cậu vẫn chưa làm gì cả.

Cậu cũng muốn làm gì đó cho Thẩm Dao Xuyên.

Hệ thống: “Cậu đừng nghĩ như vậy. Nếu không có chiếc vòng cổ bằng vỏ sò của cậu thì bây giờ Thẩm Dao Xuyên đã bị thương nặng, nằm trong bệnh viện. Cậu đã làm rất tốt rồi.”

Đường Lí được hệ thống an ủi.

Nhưng trước khi cậu tiếp tục nói chuyện với hệ thống thì có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa phòng ngủ, hình như không phải một người, cùng với tiếng bước chân là một vài giọng nói xa lạ đang nói chuyện với nhau.

“Có chắc là biệt thự này không có ai phải không?”

“Cẩn thận một chút đi, hắn ta là một người rất thận trọng.”

“Yên tâm, hắn chỉ sống một mình, hệ thống kết nối với trí não của hắn đã bị tín hiệu của tôi chặn lại cho nên hắn sẽ không phát hiện ra đâu.”

“Thẩm Dao Xuyên để đứa nhỏ đó ở đâu vậy?”

“Có lẽ là ở trong phòng ngủ.”

“Đây là phòng ngủ à?”

Lời vừa dứt, tay nắm cửa phòng ngủ đã bị đυ.ng vào.

Đường Lí ôm chặt lấy mèo sứa, hồi hộp nhìn về phía cửa phòng.

Bọn họ đến đây là để tìm cậu?

Là ai?

Đường Lí nhanh chóng bơi đến một góc khuất trong bể cá, cậu chui vào trong một bụi cây thủy sinh, sau khi che kín toàn bộ cơ thể, cậu bấm vào cửa hàng hệ thống, để sẵn đạo cụ tàng hình trên màn hình, có thể mua bất cứ lúc nào.

Đường Lí vẫn chưa tắt phát sóng trực tiếp, trong kênh chat tràn ngập bình luận [ahhhhhhhhhhhh].

[??!! Có kẻ xấu đến bắt cóc bé con.]

[Aaa, chủ nhân của bé con đi đâu rồi?]

[Dì sẽ cho con tất cả điểm mà dì có, nhanh chóng mua đạo cụ để bảo vệ mình đi.]

[Cảm giác như đang xem phim kinh dị vậy QAQ tôi cảm thấy rất sợ hãi.]

[Cứu mạng, có người đến bắt cóc bé con.]

[Bé con mau gọi chủ nhân!!]

Không phải Đường Lí không nghĩ tới việc gọi Thẩm Dao Xuyên, nhưng tốc độ của những người này quá nhanh, nếu lúc này cậu gọi cho Thẩm Dao Xuyên thì sau khi những người này tiến vào, vị trí của cậu sẽ bị phát hiện.

Cậu chỉ có thể sử dụng đạo cụ để tự bảo vệ mình.

Trước khi cửa phòng ngủ được mở ra, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau, cửa phòng ngủ bị bật ra, phát ra một tiếng vang vô cùng lớn.

“Meo.” Cái đuôi nhỏ của con mèo sứa quấn chặt vào cánh tay của Đường Lí.

Đường Lí lấy tay che miệng nó lại, sau đó xoa đầu an ủi nó.

Hệ thống: “Chẳng lẽ người của viện nghiên cứu tới?”

Đường Lí cũng cảm thấy mười phần thì hết tám chín phần liên quan đến đám người đó.

Nhưng hình như đã có người tới giải quyết bọn họ.

Đó là ai?

Không thể là Thẩm Dao Xuyên, cậu nghe được tiếng bước chân mà hai chân của Thẩm Dao Xuyên lại không thể đứng vững được.

Chẳng lẽ là người do Thẩm Dao Xuyên sắp xếp?