Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 37: Để Lộ Tam Trúc Hỗ Trợ

Đại Hổ cuối cùng mặt đầy hồ nghi chạy tới mở cửa, cũng may ngoài cửa chỉ có một mình Lộ Tam Trúc, tam thẩm và Đại Bảo chọc người chán ghét đều không có đó.

Lộ Tam Trúc khó có khi trưng khuôn mặt tươi cười xán lạn với Đại Hổ, có lệ sờ sờ đầu hắn, sau đó liền vòng qua hắn đi thẳng đến phòng bếp.

“Ai u, ta từ xa đã ngửi được mùi thơm rồi.”

Trên bàn cơm có mỳ trứng thịt thái sợ thập phần hấp dẫn, Lộ Tam Trúc liếc mắt một cái liền thấy được, hai tròng mắt tức khắc đại phóng tinh quang. Đặc biệt nhìn thấy nước canh béo ngậy trong bồn kia, làm hắn thèm chảy cả nước miếng.

Lộ Tam Trúc đặt mông ngồi xuống ghế ghế, đối với mấy người cười nói, “Ta đang nói sao mà thơm như vậy chứ, hóa ra là nhà nhị tẩu nấu thịt. Mỳ sợ này nhìn ngon thật, đúng là người có ăn có uống, ngửi thôi đã thấy có khi còn thơm hơn cả đầu bếp của tửu lâu trong huyện thành ấy chứ. Nhị Nha đã trở lại đúng là không giống trước nữa, nhà nhị ca bây giờ cuộc sống tốt đẹp hẳn rồi.”

Khi nói chuyện, hắn đã cầm lấy đũa trên bàn, chuẩn bị trực tiếp gắp lên, “Vừa hay đang đói bụng, để ta nếm xem.”

“Ai……” Nguyễn thị phát ra tiếng muốn ngăn cản.

Thư Dư cũng trực tiếp đè lại đôi đũa của Lộ Tam Trúc, “Chờ một chút.”

Lộ Tam Trúc sửng sốt, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt mang ý cười của Thư Dư, nghĩ đến động tác đánh người sạch sẽ lưu loát của nàng, phi thường thức thời đặt đũa xuống, đối với nàng nịnh nọt cười nói, “Nhị Nha à, ta chính là tam thúc của ngươi đấy. Ngươi xem hôm nay, ta cùng tam thẩm ngươi còn giúp ngươi vạch trần cái hàng giả kia nữa, để ta dính chút không khí vui mừng ăn cơm cùng, chắc là không quá phận đâu nhỉ?”

Thư Dư gật đầu, “Đúng là không quá phận.”

Lộ Tam Trúc ánh mắt sáng lên, “Vẫn là Nhị Nha hào phóng.” Nói xong lại muốn cầm đũa lên.

“Nhưng mà bây giờ ta còn có chuyện muốn nhờ thúc hỗ trợ, nếu như thúc đồng ý, một chén lớn này đều để thúc cầm về.”

Lộ Tam Trúc giật mình, hỗ trợ??

Hắn ha hả cười gượng, “Đây là ngươi không đúng rồi, làm tam thúc của ngươi, ăn của ngươi có một chén mì, sao còn có điều kiện nữa? Ngươi là tiểu bối, hiếu thuận trưởng bối hẳn là đương nhiên chứ.”

“Thúc nói đúng đó, là ta sai rồi. Làm tam thúc, giúp chất nữ chút việc nhỏ, không nên lấy ra làm giao dịch. Cho nên dù thúc không ăn chén mỳ này khẳng định cũng sẽ giúp ta, đúng không? Đây là trưởng bối yêu thương chiếu cố tiểu bối đó.”

Lộ Tam Trúc, “……” Hắc, nhà nhị ca cư nhiên còn sinh ra được một nha đầu nhanh mồm dẻo miệng.

Thư Dư cười đẩy cái chén xê dịch sang bên cạnh, cách Lộ Tam Trúc xa thêm một chút.

Lộ Tam Trúc cắn chặt răng, thật sự bị mùi hương kia câu đến bụng sôi ùng ục. Ngày trước nếu như chỉ có nhị tẩu và hai cái tiểu hài tử kia ở đây thì hắn có thể trực tiếp động thủ lấy đồ, đến lúc đó đừng nói là chén lớn kia, cả cái bồn hắn đều cướp về.

Nhưng Nhị Nha dường như là người biết võ a, xem ra lúc này muốn ăn không là không được.

Lộ Tam Trúc thở dài một hơi, “Vậy được rồi, ngươi nói đi, muốn ta giúp ngươi làm chuyện gì? Nhưng mà ta phải nói trước, tam thúc ngươi không có đại bản lĩnh gì đâu, không chừng cũng không thể giúp được ngươi.”

Thư Dư bất động thanh sắc nhìn Nguyễn thị một cái, sau đó chỉ chỉ ra bên ngoài, nói với hắn, “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

“Còn làm đến thần thần bí bí.” Lộ Tam Trúc bĩu môi, không tình nguyện đứng lên đi ra khỏi phòng bếp.

Thư Dư nói với Nguyễn thị , “Người cùng Tam Nha Đại Hổ ăn mì trước đi, để lát nữa mì trương lên thì ăn không ngon nữa đâu.”

Nguyễn thị há miệng thở dốc, lo lắng sốt ruột nhìn hai người một trước một sau đi ra sân.

Lộ Tam Trúc nhớ mong chén mì kia, có chút vội vàng, “Được rồi, ngươi nhanh nói đi, muốn ta hỗ trợ cái gì?”

“Ta muốn thúc giúp ta hỏi thăm một chút xem Nguyễn gia tìm cái hàng giả giả mạo Nhị Nha rốt cuộc có mục đích gì?”