Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 27: Ngươi Là Cái Hàng Giả

Thư Dư đập một cái này, làm đám người Nguyễn bà tử đang nói không ngừng trong viện ngơ ngẩn cả người, ngay cả thôn dân ngoài sân cũng ngẩn người.

Cô nương này, hình như chính người hôm qua tới Lộ gia, nàng làm gì vậy, chẳng lẽ Lộ gia nhận thân nàng còn muốn xen vào quản một chút?

Lúc này Lộ gia đại bá Lộ Đại Tùng cũng bị người kêu trở về từ ngoài ruộng chạy tới, nhìn đến một màn này trong viện còn có chút ngốc, phải nghe Lộ lão tam bên cạnh giải thích cho hắn.

Thư Dư đã đứng ở trong viện, cau mày nhìn về phía vị cô nương kia đang đỡ cánh tay Nguyễn thị, nói, “Buông ra.”

Cô nương kia thân mình liền run lên một chút, lại vẫn là ngạnh cổ nói, “Ngươi, ngươi là ai? Đây là nương ta, ngươi dựa vào cái gì bắt ta buông ra?”

“Dựa vào ngươi là cái hàng giả.”

Hàng giả?? Lời này vừa nói ra, Nguyễn bà tử cùng cô nương kia sắc mặt không ngừng thay đổi, thôn dân bên ngoài cũng bắt đầu khe khẽ bàn luận.

Thư Dư vòng qua Nguyễn bà tử, từng bước một đi về phía Nguyễn thị cùng cô nương kia.

Sắp đến trước mặt, tầm mắt dừng ở mua bàn tay đang giữ chặt Nguyễn Thị, duỗi tay kéo ra.

“Ngươi……” cô nương kia mở to hai mắt nhìn, giận dữ, muốn cùng Thư Dư động thủ.

Nhưng nàng rất nhanh nghĩ tới tình cảnh của mình, vội áp xuống tức giận, ngược lại đáng thương hề hề nhìn về phía Nguyễn thị, “Nương, nàng là ai a? Sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?”

Nguyễn thị ngón tay run rẩy một lần nữa kéo lại vị kia cô nương, sau đó nhìn Thư Dư, há miệng thở dốc, thanh âm hơi khàn kêu, “…… Thư tiểu thư.”

Biểu tình kia của nàng mang theo khẩn cầu vô thố, Thư Dư hiểu được, trong lòng Nguyễn thị không phải không có nghi vấn, chỉ là giống như Lộ Nhị Bách đã nói, đối mặt với chuyện của Nhị Nha, Nguyễn thị đã có chút si ngốc.

Nàng trong lòng có chấp niệm, cho dù biết đối phương có thể là giả, nhưng trong tiềm thức vẫn muốn tin tưởng nàng chính là nữ nhi của mình.

Bên người lại không có Lộ Nhị Bách cùng lão thái thái đánh thức nàng, Nguyễn thị liền có chút lừa mình dối người đi vào trong ảo tưởng không muốn thoát ra.

Thư Dư nhìn về phía vị cô nương kia bên cạnh nàng, bởi vì một lần nữa bị Nguyễn thị giữ chặt, liền có chút đắc ý nâng cằm với Thư Dư.

Thư Dư nhíu mày lại, lần này không nhẹ nhàng như vừa rồi, trực tiếp giơ tay bổ tới.

“A……” Cô nương kia bị đau hô lên một tiếng, vội buông tay ra.

Nàng ta lúc này thật sự nổi giận, không nói hai lời xòe bàn tay ra, mặt mày dữ tợn chụp tới khuôn mặt Thư Dư.

Nguyễn thị đứng ngay đó đã nhìn thấy rõ ràng, theo bản năng hô lên, “Thư tiểu thư, cẩn thận.”

Thư Dư quay đầu đi, né khỏi công kích của nàng ta, lên gối vào bụng nàng ta, vào lúc nàng ta đau đến khom lưng, một chân đá vào hai chân nàng ta, trực tiếp đem người đá lăn ra đất, dậy cũng không dậy nổi.

“Oa.” thôn dân bên ngoài kinh hô một tiếng, “sao lại trực tiếp động thủ thế?”

Lộ lão tam không khỏi sờ sờ chân của mình, hắn sớm chiếm cứ vị trí tốt nhất xem náo nhiệt, tất nhiên đem một loạt động tác kia của Thư Dư xem đến rõ ràng rành mạch.

Nữ nhân đánh nhau đều là không phải cắm mắt cắn xé túm tóc mắng hai câu sao? Nhưng cô nương này động tác sạch sẽ lưu loát, rõ ràng chính là người biết võ mà.

May mắn buổi tối hôm qua thời điểm hắn muốn tìm nàng tính sổ, bị lão nương nhà mình uy hϊếp phải trở về, bằng không người bị đánh đến hai chân quỳ rạp trên đất, còn không phải là chính mình?

Đứng ở bên người hắn Lộ Đại Tùng đã nghe hắn nói xong tiền căn hậu quả rồi, nhấc chân đi vào bên trong.

Hắn cùng lão Nhị gia tuy rằng ngày thường ít khi lui tới, nhưng hôm nay nương cùng lão Nhị đều không ở đây, chuyện tìm về Nhị Nha lớn như vậy, hắn không thể mặc kệ.