Quyển 3 - Chương 6: Ngoại Truyện 06 - Truyện cười: Nàng tiên cá
Truyện kể rằng trong đại dương bao la kia, sinh trưởng vô số sinh vật diệu kì, tất cả những sinh vật sinh sống ở hải vực mênh mông không biên giới này, đều do Vua Thủy Tề cai trị.Nam An Vương gia bơi ra: “Trên thế giới rộng lớn nhất chính là đại dương, rộng lớn hơn đại dương chính là bầu trời, mà rộng lớn hơn cả bầu trời chính là tâm hồn của Vua Thủy Tề ta…. Ta là một người cha từ ái, trong tất cả những người làm cha ở trong truyện này, dường như chỉ có ta là còn tương đối bình thường!”
Vị Vua Thủy Tề bình thường này có chín người con gái, các nàng là chín nàng tiên cá được hâm mộ nhất toàn đại dương.
Cô cả là người thông minh nhưng ngoại hình không xuất sắc, hình thể thiên về đầy đặn, tay nghề nấu ăn cực ngon Thái thú đại nhân Vu Triêu Tông.
(Mọi người: Vì sao hắn là chị cả?
Vu Triêu Tông: Đây là thịt nướng ta đây vừa làm xong, người nào không đồng ý không được ăn….
Mọi người xông tới tranh nhau: Đồng ý! Ngươi không làm chị cả thì ai làm? )
Cô hai là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái Giang Nam minh chủ Trác Phi Văn.
Cô ba là đương gia chủ nhân của Giang Nam đệ nhất danh gia vọng tộc Lâu Kinh Hoài.
Cô tư là siêu cấp mù đường, vừa ra khỏi cửa sẽ lạc ở bên ngoài, không ra khỏi cửa thì lạc trong nhà, tiểu tư A Phát.
Cô năm là xa xem giống thịt viên, gần xem càng giống thịt viên nha hoàn mập Tiểu Châu.
Cô sáu là vốn tưởng rằng rất lợi hại, nhưng lại chết cực kỳ đơn giản, nhân vật phản diện Nghiêm Khang. (Toàn thể độc giả ngất, không dậy nổi…)
Cô bảy là làm mọi người đợi nửa ngày mới lên sân khấu người đầu tiên trong nhóm phụ thân và ba hài tử, nhị thiếu gia Tịch Nguyện.
Cô tám là dựa theo quyết định của đương gia trình tự xếp hạng sau Tịch Nguyện, tiểu khả ái Tịch Thiên.
(Tịch Thiên hết hồn: Mặc dù theo trình tự cách Kinh Hoài ca có chút xa, cuối cùng cũng có thể ở cùng nhị ca….
Tịch Nguyện một chưởng ném bay một khối đá san hô: Cục cưng dốt nát đừng dính lấy ta, đến chỗ tam tỷ của ngươi đi! Vì sao ta phải cùng đám người kỳ quái này làm tỷ muội?
Niu Niu: Ai bảo hắn sinh chín con gái? Ngươi không biết trên đời này đang có chuyện gom nhân số sao?)
Sau đó, giữa lúc mọi người đang chờ đợi, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, đáng yêu nhất, thiện lương nhất, hiếu thuận nhất cửu công chúa, rốt cục ở trong tiếng nhạc như tiếng sóng biển gào thét, đi theo phía sau tám người chị gái bằng tư thế tao nhã nhất, chuẩn mực nhất, gợi cảm nhất bơi ra.
(Vua Thủy Tề té từ trên ngai vàng xuống, tám cô con gái phun ra một búng máu, chúng độc giả bắt đầu nổi điên!!!
Độc giả: Vì sao? Vì sao hắn là cửu công chúa? Phụ thân đâu, gọi phụ thân đến đây!
Niu Niu đúng lý hợp tình: Đây là ngoại truyện mà! Ngoại truyện vốn là viết về diễn viên phụ đó!
Sau một lúc lâu, Vua Thủy Tề ngoi lên: Cho dù là muốn tìm một diễn viên phụ, nhưng vì sao nhất định phải là hắn? Bổn vương không thể chịu nổi khi có đứa con gái như vậy….
Niu Niu kỳ quái: Hắn có điểm nào không tốt?
Nhìn lại, phịch một tiếng, Niu Niu cũng té xỉu: Phúc Bá! Ngươi bơi theo các nàng ra làm gì? Còn chưa đến phiên ngươi lên sân khấu đâu!
Phúc Bá: Lão nô muốn đi ra trước nhìn xem có cái gì hay ho không để thu lại…. )
Trong tiếng hộc máu, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, đáng yêu nhất, thiện lương nhất, hiếu thuận nhất cửu công chúa Nguyên Mẫn, rốt cục xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nam An Vương gia mặt mũi tươi cười: Con gái út thân yêu của ta, hôm nay là ngày trưởng thành mười sáu tuổi của con, các chị gái từ năm sông bốn biển bơi về mừng sinh nhật của con, con có vui không?
Nguyên Mẫn dịu ngoan trả lời: Vui.
Đại công chúa Vu Triêu Tông: Em gái, đây là quà của ta, sách có kí tên ta ‘Mười lăm cách tráng trứng gà’
Nhị công chúa Trác Phi Văn: Ta tặng ngươi một loại dược liệu thần kì tên là tàng tường hoa, biên kịch Niu Niu nói đây là đạo cụ rất quan trọng, giữ cẩn thận đừng để mất.
Tam công chúa Lâu Kinh Hoài: Lần trước mua hai con bát ca, một con nhuộm màu đỏ tặng cha, con màu gốc này tặng ngươi.
Tứ công chúa A Phát: Đây là bản đồ giao thông mới nhất của toàn hải vực, ta tặng ngươi trước, chờ lúc ta trở về sẽ tìm ngươi mượn.
Ngũ công chúa Tiểu Châu: Tặng ngươi một loại thuốc canxi nổi tiếng, xương yếu cần bổ sung canxi! Nhìn ta bồi bổ khỏe mạnh chưa.
Lục công chúa Nghiêm Khang sờ khắp người: Hình như chỉ cầm theo lệnh truy nã. (Nguyên Mẫn toát mồ hôi: Quốc sư, ngài không cần tặng…. )
Thất công chúa Tịch Nguyện: Ta cái gì cũng không có, chỉ có tiền thôi, ngươi muốn tiền mặt hay chi phiếu?
Bát công chúa Tịch Thiên: Đây là thϊếp mừng sinh nhật ta tự làm, phía trên có lời chúc chân thành của ta!
Nguyên Mẫn cầm lấy tấm thiệp đọc: Heo ngươi sinh nhật vui vẻ! Mong ngươi ước muốn đạt thành, phúc như Đông Hải chảy nước miếng, thọ như nam sơn không già hành….
Nam An Vương gia: Quà của các chị đều phải cất kỹ. Con gái, con có ước nguyện sinh nhật gì không?
Nguyên Mẫn: Phụ vương tôn kính, con đã nghe cha nói rằng rộng lớn hơn biển cả chính là bầu trời, liệu con có thể ngoi lên mặt biển, ngắm nhìn bầu trời cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ được thấy chăng?
Nam An Vương gia lo lắng nói: Nhưng mà trên mặt biển có những con thuyền qua lại, trên thuyền có những sinh vật đáng sợ gọi là con người, bọn họ luôn thích biến những nàng tiên cá nhỏ bé đáng yêu thành bọt biển. Bà tổ của con đã từng lọt vào tay chúng, đứa bé thiện lương như con, phụ vương thật sự lo lắng.
Nguyên Mẫn không muốn làm cho cha khó xử, thương tâm nhỏ lệ, giọt nước mắt biến thành một viên trân châu, ở trong nước phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nam An Vương gia: Con à, nếu nói trên đời có điều gì ta không đành lòng thấy nhất, đó chính là nước mắt của con. Thôi được rồi, để tám chị con đi cùng, nổi lên nhìn một chút rồi lập tức xuống được không.
Công chúa Nguyên Mẫn vui mừng đáp ứng. Chín nàng tiên cá xinh đẹp (??) do đại công chúa đảm nhiệm đội trưởng, xếp thành một đội bơi lên mặt biển.
.
Vu Triêu Tông: Cuối cùng cũng lên mặt biển. Chúng ta kiểm kê nhân số một chút. Ai không đến giơ tay!
Không ai giơ tay.
Vu Triêu Tông: Tốt. Tất cả mọi người đều đến. Tiếp theo chúng ta….
Tịch Thiên nhỏ giọng thì thầm: Chị cả, không thấy chị tư. Thật kỳ quái nha, chị ấy rõ ràng đứng ở giữa hàng mà.
Tịch Nguyện: Cục cưng dốt nát, chị tư không thấy là chuyện rất bình thường, lúc trở về đến chỗ đội tuần tra đại dương đón chị ấy về là được.
Vu Triêu Tông: Đừng để mất thời gian, em út, ngươi hãy mau nhìn những gì cần nhìn, chúng ta sớm về nhà, ta nấu canh sâm ngàn năm còn đang để trên bếp nữa.
Nguyên Mẫn nâng lên đôi mắt dịu dàng, chỉ thấy đỉnh đầu mây đen dầy đặc, như thể chiếc chăn bông dầy đè ép xuống.
Nguyên Mẫn: Đây là bầu trời rộng lớn hơn cả đại dương sao? Thật khiến cho người ta thất vọng.
Trác Phi Văn: Em út à, kỳ thật thứ em thấy không hẳn là bầu trời, bầu trời thật sự màu xanh lam, cao cao, tỏa ra ánh mặt trời vàng óng. Chỉ là hôm nay thời tiết không tốt, có lẽ bão táp sắp đến.
Nguyên Mẫn cầu xin: Các chị, chúng ta đợi một lát hãy đi, chờ tầng mây tan đi, để cho em nhìn một chút bầu trời thật sự đi mà.
Các chị đều rất mềm lòng, vì thế đồng ý. Chín nàng tiên cá ở trên mặt biển bơi qua bơi lại, chờ đợi trời trong.
Tịch Thiên: Các chị nhìn xem chỗ kia? Một con cá thật to nha!
Tịch Nguyện cốc đầu nó: Cục cưng dốt nát! Thế mà cũng là công chúa đại dương, cái kia mà là cá à? Đó là con thuyền!
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn sinh vật được xưng là đáng sợ nhất trên con thuyền kia.
Tiểu Châu chảy nước miếng: Đứng ở trên thuyền chính là con người? Đẹp trai quá! Người đứng bên cạnh hắn cũng rất tuấn tú! Bọn họ là ai nhỉ?
Mọi người nhìn nhau, cũng không biết.
Một con rùa ngàn tuổi xuất hiện: Lão nô hồi bẩm các vị công chúa, đó là con tàu của hoàng gia Tịch thị, đưa vương tử đến nước láng giềng tiến hành chuyến viếng thăm không chính thức, các vị nhìn thấy chính là vương tử cùng người bạn quý tộc của hắn.
Mọi người giật mình: Phúc Bá! Ngươi đến từ hồi nào vậy? Trên lưng cõng cái gì vậy?
Phúc Bá: Biên kịch Niu Niu phân cho nhân vật của ta đó là chỉ cần nghe thấy vấn đề không có người trả lời được thì hiện ra.
Lúc này, tầng mây trên trời chẳng những không tản ra, ngược lại càng ngày càng dầy, sóng biển đánh cũng càng ngày càng cao, dần dần bắt đầu rít gào. Chiếc thuyền to lớn kia hiện giờ giống như một chiếc lá rụng, ở trên mặt biển đung đưa qua lại, không vài cái, liền lật ngược đổ xuống.
Nguyên Mẫn lo lắng ở trong nước quẫy đuôi: Các chị, thuyền bị lật rồi, mau đi cứu người thôi!
Vu Triêu Tông: Nơi này không phải địa giới Tô Châu, ta không phụ trách trị an ở đây.
Trác Phi Văn: Ta cùng Nghiêm Khang có mối thù sâu như vậy, vạn nhất hắn thừa dịp ta đi cứu người mà đánh lén thì sao? (Này, người ta võ công cao thâm, cần gì phải đánh lén chứ?)
Tiểu Châu: Nghe nói lướt sóng rất có lợi cho giảm béo, ta đi lướt vài cái rồi tới giúp ngươi.
Nghiêm Khang lạnh lùng: Ngươi gặp qua nhân vật phản diện đi cứu người chưa?
Tịch Nguyện: Chiếc thuyền này mua bảo hiểm ở công ty bảo hiểm cạnh tranh với ta, lật thì vừa lúc cho chúng nó đền chết luôn! (Khϊếp, bản sắc gian thương…. )
Phúc Bá: Ta đi trước vớt hòm hồ sơ tuyệt mật hoàng gia kia đã rồi nói sau.
Tịch Thiên ngượng ngùng cúi đầu: Thực xin lỗi, ta còn chưa học bơi xong…
Lâu Kinh Hoài: Tiểu Thiên cũng chưa học bơi lội, sóng lớn như vậy nếu ta không nâng, đệ ấy sẽ chìm xuống dãy san hô mất!
Nguyên Mẫn không có cách nào, đành phải một mình đón sóng biển bơi qua, bắt lấy chàng thanh niên đẹp trai đàng chìm dần như quả cân, dùng sức lôi lên mặt biển.
(Niu Niu sốt ruột: Cứu nhầm! Cứu nhầm! Người kia không phải vương tử đâu, ngươi phải đi cứu vương tử mới đúng! Tịch Viêm ở bên cạnh, mau tới cứu hắn….
Nguyên Mẫn quay đầu lại, chỉ thấy vương tử Tịch Viêm giống con giao long, thoải mái lướt trên đầu ngọn sóng, lôi tất cả đám thủ hạ của hắn lên bờ….
Niu Niu khóc lớn: Tui chưa có viết ngươi biết bơi, ngươi vì sao phải biết bơi? )
Nguyên Mẫn đưa người thanh niên lên bờ, cẩn thận lau khô nước trên người hắn. Người thanh niên mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trước mắt.
Tề Phong: Nàng là tinh linh từ đâu tới? Vì sao ánh mắt lại dịu dàng như thể chú cừu non?
Nguyên Mẫn: Cừu non là cái gì?
Tề Phong:….
Phúc Bá chui ra: Cừu non là một loài động vật ăn cỏ chưa trưởng thành lông trắng mặt dài.
Nguyên Mẫn: |||||||||||||>__