Mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư luôn là sự đàn áp đơn phương, cô không có sự lựa chọn. Sự bình đẳng mà cô theo đuổi chẳng khác gì trẻ con chơi đồ hàng với Đàm Vân Thư.
Cô sống trong một căn hộ thuê rộng hơn 20 mét vuông, dùng kem dưỡng em bé rất rẻ, trong một tháng phải liên tục làm thêm giờ để nhận được mức lương thực tập là 3000 nhân dân tệ. Đàm Vân Thư có thể dễ dàng mua 88 thỏi son, chiếc vòng trên tay của Đàm Vân Thư có giá sáu hoặc bảy chữ số.
Giữa họ tồn tại sự khác biệt rất lớn.
Sau khi lên tầng ba, Phương Du vẫn xé tờ quảng cáo tục tĩu dán trên tường, quảng cáo gái bán trứng và bán/da^ʍ, sau đó lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Nhưng vừa cầm được chìa khóa trên tay thì cả hai cánh cửa lần lượt mở ra.
Phương Cần, người lẽ ra không nên xuất hiện hôm nay, đứng trước mặt, lặng lẽ nhìn cô.
"...Mẹ, sao mẹ lại về?" Phương Du nâng kính lên, cố gắng che đi đôi mắt đỏ hoe của mình.
Phương Cần kéo cô vào phòng, rất bình tĩnh nói: "Thu dọn đồ đạc đi con, sau khi xong việc chúng ta sẽ chuyển đi. Tiểu Du, một người bạn mà mẹ rất thân có một chiếc xe tải, nó có thể chất hết đồ đạc của chúng ta."
Phương Du mím môi sau khi đi vào, liền thấy Phương Cần đã thu dọn đồ đạc trong phòng khách, tất cả hành lý đều được sắp xếp ngay ngắn.
Chỉ có phòng ngủ của cô là còn nguyên.
Phương Cần: "Con cũng cần sự riêng tư, mẹ sợ sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên mẹ để lại cho con tự dọn." Bà hỏi: "Con có cần mẹ giúp không? Nếu cần thì cứ nói với mẹ."
Họ không có nhiều đồ đạc, tủ quần áo thậm chí còn không đầy, nên không mất nhiều thời gian để thu dọn.
Phương Du lắc đầu: "Con tự làm được mà mẹ."
Cô không hỏi bất kỳ câu hỏi nào và bắt đầu đóng gói đồ đạc của mình. Có những thùng giấy và túi ở dưới đất dành cho cô ấy, nhưng không nhiều.
Cô cất sách vào hộp, quần áo vào túi, mở ngăn kéo đầu giường ra, nhìn thấy những chiếc bao ngón tay chưa dùng đến, liền lặng lẽ ném vào thùng rác.
Bên cạnh đó, trong phòng cô không có gì liên quan đến Đàm Vân Thư.
Đối với một người đã tự lập từ khi còn nhỏ, việc đóng gói đồ đạc gần như không mất thời gian, rất gọn gàng và ngăn nắp, chẳng bao lâu sau căn phòng của cô đã trống rỗng, túi lớn và nhỏ đặt trên sàn nhà.
Phương Cần cũng gọi cho đồng nghiệp của mình, chỉ trong vòng vài phút, một người phụ nữ có làn da ngăm đen đến, tên là Phượng Yến, dì ấy thường làm công việc vận chuyển.
Phương Du ngoan ngoãn chào dì Phượng và đi theo hai người lớn để chuyển đồ xuống tầng dưới.
Phượng Yến là một người vui vẻ. Khi dì ấy di chuyển đồ đạt rất hổ hổ sinh phong*, cơ bắp căng cứng, dường như có một vẻ đẹp mạnh mẽ. Ngay cả Phương Cần trông có vẻ rất yếu đuối trước dì ấy, chứ đừng nói đến Phương Du.
Thời tiết hôm nay rất tốt, dù nắng rất chói nhưng cũng không quá gay gắt, ít nhất không cần phải nheo mắt khi chụp ảnh, trông rất tự nhiên. Thời tiết giống với những gì được viết trong "Lan Đình Tập Tự", bầu trời quang đãng không khí trong lành, gió êm êm dễ chịu.
Nhưng khi Phương Du đứng trong vườn hoa, cô lại cảm thấy một luồng khí lạnh đến thấu xương, nhanh chóng thấm vào máu, chảy khắp cơ thể.
Cô quên mất mình đã nhận thiệp mời từ Đàm Vân Thư như thế nào, đầu óc cô ngừng hoạt động và mất đi khả năng suy nghĩ. Những đốt ngón tay vốn rất linh hoạt giờ phút này cứng ngắc, giống như chúng đã bị đóng băng từ lâu. Cô mở thiệp mời ra liền nhìn thấy bức tranh và dòng chữ "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên". Cô cảm thấy như thể ngay cả sức lực để thở cũng bị tước đoạt, dần dần rút ra khỏi cơ thể cô.
Những suy nghĩ hỗn loạn của cô lúc này đã lắng xuống.
Hóa ra lời Đàm Vân Thư nói về những diễn biến mới sau khi tốt nghiệp là về việc đính hôn với người khác, không phải ở bên cô. Hóa ra khi Đàm Vân Thư trả lời "Có" cách đây không lâu, ánh mắt nàng hướng về cô chỉ là vô tình, Đàm Vân Thư là nghĩ về vị hôn phu tên Lư Quý Châu. Hóa ra lời họ nói lần trước khi chia tay "Hẹn gặp lại lần sau", sẽ diễn ra trong một khung cảnh như thế này.
"Có được không? Phương Du." Đàm Vân Thư hỏi lại, giọng nói nhẹ nhàng cùng nụ cười vẫn như cũ.
Phương Du khó khăn kéo khóe môi, hàng lông mi rung rung hai lần, sau đó cô nhìn Đàm Vân Thư, người đang có vẻ mặt dịu dàng với ánh mắt mong đợi, cuối cùng cũng khó khăn đưa ra câu trả lời của mình: "Được."
Đường cong khóe miệng của Đàm Vân Thư vẫn còn đó, nàng gật đầu: "Cảm ơn vì sẽ đến."