Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 17

Chương 17: Công chúa quyết chiến mì sợi
“Tezuka-kun.” Yamato Yudai buộc chiếc áo lông vàng nhạt bên hông, nhìn cậu đàn em bên cạnh. “Có nhớ ba năm trước, anh đã phó thác câu lạc bộ Tennis cho em không?”

Tezuka hơi sửng sốt, lập tức trả lời. “Đương nhiên ạ.”

“Giờ, anh muốn nhờ em một lần nữa, hãy trở thành trụ cột của Seigaku đi!” Yamato đưa lưng về phía ánh mặt trời, nhìn cậu thiếu niên kiên nghị đã cao hơn mình. “Khiến câu lạc bộ Tennis trung học phổ thông của Seigaku trở thành cường giả cả nước.”

Lần dặn dò thứ hai, vẫn rung động như thế. “Vâng!”

“Sa, sa. Một tuần trước khi đại hội bắt đầu, chúng ta đi hẹn hò vui vẻ đi!” trên trán Tezuka hiện ra ba đạo vạch đen, lùm cối phía sau bỗng xôn xao lên. Sau khi hai vị đầu sỏ Seigaku rời khỏi, bốn bóng người nhanh chóng đi ra.

“At… Atobe?!” Tôi dùng thanh kiếm Senbonzakura chỉ vào cái tên kiêu ngạo kia.

“Hm? Thế nào, nhìn thấy dáng người hoa lệ của bổn đại gia cho nên kích động lắp bắp?” khổng tước Atobe vuốt vuốt tóc mình. “Cậu đấy, mấy ngày nay quá lộn xộn, một chút cũng không hoa lệ.”

Hít sâu, tôi hoa lệ hay không thì liên quan gì đến cậu! Trừng mắt nhìn. (Tác giả Phi: cô này đã khôi phục trạng thái bình thường, kiểm tra xong. )

“Ha ha, Atobe-kun. Gặp cậu ở đây, thật trùng hợp quá.” Yukimura nhàn nhạt chào hỏi Atobe.

“À, không nghĩ tới Seiichi Yukimura của Rikkaidai lại ở đây, ne ~ Kabaji.”

“Wushi”

“Thế nào, là bản thiên tài mời Yukimura đến!” Có một người bạn là mỹ nhân như vậy, đương nhiên phải khoe khoang một chút. Atobe nhìn tôi chăm chú, chợt quay sang nhìn Yukimura chằm chằm. Nữ thần cười khẽ liếc cậu ta một cái, rồi dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt thiên sứ!

“Đối thủ là Tohoku, năm trước họ đã vào vòng loại thứ hai của giải đấu. Thực lực tổng thể không mạnh, nhưng mà Nhất Tịch của họ – Irie Ichiko đã đi thi phần thi cá nhân trong giải khu vực Tokyo, đứng thứ tư.” Ohtori-senpai nói với các thành viên chủ lực. “Chị đã cùng cậu ấy giao thủ với nhau, là tuyển thủ thuộc loại hình đột kích. Nakamura, trước khi tiến vào giải đấu cả nước, không cho phép thất bại!”

“Vâng!”

Mang loại đồ uống chuyên dùng của vận động viên cho chị Kikuri, ánh mắt nhìn theo người trong tràng. “Đội trưởng, thật không hổ là hoa hậu giảng đường của Hyoutei, ngay cả huy kiếm cũng đều xinh đẹp như thế!” Thần tượng đấy, thần tượng!

“Đừng ngẩn người nữa, mau chuẩn bị đi, sắp đến lượt em rồi.”

Lấy ra dây buộc tóc màu đen trong balo, buộc chặt mái tóc dài lên. Tôi lơ đãng nhìn ra phía bên ngoài tràng, bỗng nhìn thấy một dáng người quen thuộc. A? Tezuka Kunimitsu! Sao cậu ấy lại đến đây vậy. Bên cạnh là Yamato Yudai, cách bọn họ không xa là bốn người bát quái đang ‘mai phục’. Ha ha, hôm nay náo nhiệt thật.

“Ohtori, lấy hai điểm thắng lợi! Hyoutei 4-0 dẫn đầu.” Trọng tài tuyên bố.

A, đến trận chiến mở màn của tôi rồi, chờ mong đã lâu.

“Hyoutei khinh thường Tohoku chúng ta đến thế sao? Dám phái một học sinh năm thứ nhất đối chiến với đội trưởng?” Nhị Tịch Tohoku vừa bị bại trận căm giận nói.

“Phái em ấy lên đã là cho các cậu ấy mặt mũi rồi!” Matsumoto Kikuri tràn ngập tin tưởng nhìn cô đàn em trên tràng. Sau đó cười nói với cậu bé tuấn tú bên cạnh: “Lần đầu tiên xem trận đấu kiếm đạo à.”

“Vâng! Em chờ mong đã lâu rồi.”

“Hừ! Cô gái không hoa lệ kia ngàn vạn đừng có làm bổn đại gia mất mặt!” tương phản với lời nói móc, trong đôi mắt Atobe tràn ngập tín nhiệm.

“Tiếp theo, trận đấu Nhất Tịch giữa Hyoutei và Tohoku. Nakamura và Irie, hai bên chào nhau.”

“Bắt đầu!”

Coi thường tôi sao? Irie lộ ra sơ hở ở bên trái khi chuyển động, tôi đây liền vui lòng nhận lấy! Bước dài một bước, tốc độ cực nhanh xâm nhập khu vực phòng thủ của đối phương, đánh một đòn “HA!”

“Nakamura, một điểm!”

“Một chiêu chết lập tức sao. Zaki, bọn em có một người mới rất tuyệt.” Yamato đeo kính đen đứng bên cạnh mỹ nhân Ohtori. Mà đứng đó không xa, Tezuka tuy rằng đã nhìn thấy trận đấu của Nakamura Kimiko lần thứ hai, nhưng cũng không khỏi thầm tán thưởng.

Irie Ichiko, hãy để tôi chiến đấu đột kích mà cậu am hiểu để giải quyết cậu đi! Khẽ nhấc khóe miệng, di chuyển nhanh như chớp. Khí thế như vũ bão đến gần đối thủ, giống hệt điện quang hỏa thạch*. Irie không ứng phó nổi, vô lực chống đỡ. Một cú dứt điểm, “HA!” mũ bảo vệ của người đứng thứ tư của năm trước rơi xuống đất.

“Nakamura, lấy hai điểm thắng lợi! Hyoutei lấy 5-0 thắng trận!”

( * điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa)

“Hai bên chào nhau!” Cởi đồ bảo vệ xuống, mỉm cười nhìn Irie, cung kính lui ra phía sau hai bước, ngồi xổm xuống, đặt ngang kiếm, thu kiếm, tao nhã đứng lên, cúi người chào, dịu dàng gật đầu, “Tiền bối, cám ơn chị đã chỉ bảo.”

Tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Atobe, “Phách!” Búng tay một cái, “Chìm đắm dưới kiếm thuật hoa lệ của bổn tiểu thư đi!”

“Ha ha ha ha ~” chiếm được một trận cười vang.

Trận đấu buổi sáng kết thúc, câu lạc bộ kiếm đạo nữ với ưu thế siêu cường, không có gì phải thấy lạ khi trở thành quán quân đại hội. “Thực quá đáng! Sao lại không cho em lên tràng thêm lần nào nữa chứ!” Cầm thanh kiếm Senbonzakura oán giận với chị Kikuri.

“Được rồi, được rồi, phát tiết vào phần thi cá nhân chiều nay đi vậy.” Nói xong xoa xoa tóc tôi.

“Nakamura lúc lên tràng và xuống tràng thật khác nhau.” Yukimura dịu dàng nhìn tôi.

“Sao?”

“Trên tràng, cậu giống như một kiếm sĩ hiên ngang, khiến người ta khó có thể đoán ra động tác tiếp theo của cậu; nhưng dưới tràng lại rất gần gũi khả ái, có cảm giác tinh thuần như thiên nhiên.” Mỹ nhân sáng quắc nhìn tôi.

“Thật vậy chăng?” Ngượng ngùng lấy tay gãi gãi đầu.

“Hừ! Đúng là một cô gái không hoa lệ!” Atobe, miệng cậu đúng là chó không mọc ra ngà voi! Trừng cậu ta một cái, cầm thanh kiếm Senbonzakura chỉ vào thủy tiên. “Gia huấn nhà Nakamura! Đối đãi địch nhân phải lạnh lùng giống như băng đá mùa đông!” Quay đầu cười nhìn mọi người. “Đối đãi bạn bè phải ấm áp giống như gió nhẹ mùa xuân.” (Tác giả Phi: cái gì mà gia huấn nhà Nakamura! Đó là danh ngôn của chú Lôi Phong* ! )

(* Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc)

“Ha ha, bổn đại gia không so đo với một cô gái không hoa lệ như cậu.” Thấy tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Atobe lại rất vui vẻ. “Phách! Các bạn Hyoutei, các bạn Seigaku, cùng với Yukimura-kun của Rikkaidai, để bổn đại gia mời các cậu hưởng thụ một bữa cơm trưa hoa lệ đi! Ne ~ Kabaji”

“Wushi ”

“Tớ cự tuyệt!” Giương giọng đáp, “Trước trận đấu chính thức, bản thiên tài chỉ ăn mì Spagetti vị cay!” Thấy bốn phía tò mò nhìn chăm chú, bổ sung một câu. “Áck, đấy là thói quen của tớ.”

Atobe rất hào phóng trả tiền bao cả quán mì sợi để mọi người được ăn thoải mái, có người mời khách mà không ăn là tên ngốc! Tôi lập tức ngồi xuống, “Ông chủ, một bát mì Spagetti vị cay! Loại thật cay ý!” Mọi người đều tự ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện phiếm.

” Yukimura muốn mì sợi loại gì?”

“À, giống Nakamura, chỉ không quá cay.”

“Atobe-san, cậu chưa từng tới tiệm ăn như thế đúng không, cảm giác rất mới mẻ đúng không.”

“Hừ! Rất không phù hợp với mỹ học hoa lệ của bổn đại gia!” Atobe hất mặt sang một bên, khinh thường nói.

“Tezuka-kun, xin chào!” Phát hiện băng sơn điện hạ, tôi rất hưng phấn bắt chuyện, nhất định phải nói chuyện nhiều nhiều với cậu ấy.

(Tác giả Phi: đúng là đồ luyến Aizen!

Nhan: không biết xấu hổ, dám nói tôi, bà còn bắt Tezuka dẫn chương trình kịch truyền thanh, càng quá đáng hơn!

Phi:… )

“Xin chào.” Chính là giọng này, chính là giọng này.

“Tezuka-kun thích ăn mì sợi gì?” Phe phẩy đuôi hỏi.

“Mì Spagetti.” giống tôi kìa, băng sơn đại nhân.

“Mì Spagetti vị cay đi.” Nhanh chóng về chỗ, “Chỗ này, chỗ này.”

Tôi thề, trong mắt tôi chỉ có bạn ―― mì sợi. Nhanh chóng nhưng không mất tao nhã cầm lấy chiếc đũa gắp mì sợi, cẩn thận thổi thổi, sau đó cho hết vào miệng. Ăn quá ngon!

Uống một hớp canh lớn, vừa nhấc mắt đã thấy Yukimura, Atobe ngồi cùng bàn còn có Tezuka bàn bên cạnh đều ngây người nhìn tôi. “Sao thế? Không hợp khẩu vị?”

“Không phải, nhìn thấy dáng vẻ Nakamura ăn mỳ, cảm giác thật hạnh phúc.” Nữ thần, cậu không nên nhìn tôi như vậy, sẽ rất thẹn thùng.

“Đúng là tướng ăn không hoa lệ!” Atobe buồn cười nhìn tôi, băng sơn điện hạ thở dài.

Không nhìn! Tôi giơ cao tay lên, “Ông chủ, cho xin thêm một bát!”