Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 11

Chương 11: Nắng sớm dịu dàng
Đi ra tầng hầm ngầm, cảm giác ấm áp giống như có thiên sứ buông xuống vậy, mỉm cười hít một hơi.

“Đến cùng thì cậu xuống tầng ngầm làm cái gì!” lãnh khí của Yuki lao thẳng vào mặt.

“Ngồi thiền.”

“Ngồi thiền?” Nhìn biểu tình của mọi người như vừa nuốt ruồi bọ vậy. “Ừ ừ, mỗi ngày đều phải tĩnh tâm một lúc, là chương trình sư phụ cho tớ đấy.” Tôi tốt bụng thỏa mãn sự hiếu kỳ của bọn họ, “Hơn nữa nơi tớ cần phải yên tĩnh để huấn luyện, tầng hầm là nơi yên tĩnh, rất thích hợp. Nhưng mà… thật không ngờ tầng hầm nhà Atobe-san lại có đám chuột ghê tởm, đúng là siêu cấp không hoa lệ!” Nhìn ngoài cửa sổ, trên trời có một cái bóng đen đang bay xa, tôi nghi hoặc nói: “Cái kia là loại chim gì? Thật lớn!”

“Kia không phải là chim, Kimiko, là trực thăng.” Mai nhỏ giọng nhắc nhở.

“Phốc!” trà lập tức bị phun ra khỏi miệng.

“Tư thế không hoa lệ kia của cậu là sao vậy. Muốn nơi huấn luyện, thì có thể nói với bổn đại gia. Nhà của bổn đại gia không thiếu một, hai gian phòng ở, ne? Kabaji.”

“Wushi”

Biết nhà cậu lớn rồi, biết cậu là nhà tư bản rồi. ( = = #)

“Quản gia, lập tức thu dọn một phòng lớn yên tĩnh cho bổn đại gia! Hơn nữa, quan trọng là không thể có thứ gọi là chuột xuất hiện!” Nói xong còn chau mày nhìn tôi. Phì! Cho hắn biết nhược điểm quả nhiên không phải là chuyện tốt mà, không tin cậu không sợ hãi thứ gì, hừ hừ! Căm tức!

Cầm thanh kiếm Senbonzakura, mang theo balo, nhanh chóng bước ra chiếc xe hơi dài khiến người ta phải ghé mắt kia, vẫy tay muốn lái xe nhanh chóng rời đi. Chiếc xe xấu nhất của nhà Atobe mà cũng rêu rao như thế, đậu ở cửa đạo quán cổ kính thật quá kỳ quái. Nhìn chiếc xe đi xa, tôi không khỏi dài thở phào nhẹ nhõm, may mà không có ai nhìn thấy.

“Buổi sáng tốt lành.” Một tiếng nói dịu dàng bay tới. “Không nghĩ tới lại gặp Nakamura-san ở đây.”

“Buổi sáng tốt lành, Yukimura-kun.”

“Vừa rồi là xe nhà Atobe đi.” đôi mắt màu tím thật giống chị tôi.

“À, ừ…” Vẫn bị nhìn thấy, trên đầu xuất hiện mấy vạch đen. “Bạn tớ nhờ giúp làm trợ lý cho câu lạc bộ Tennis, cho nên Atobe-san tốt bụng cho tớ mượn xe.”

“Thì ra là thế.” Đón nắng sớm, Yukimura cười giống như đóa hoa nở rộ khả cúc.

“Hôm nay Nakamura-san tới luyện tập à.” sau lưng Yukimura có đeo một cái túi tennis màu xanh nhạt.

“Ừ, phải ở đây tiến hành bế quan tu luyện ba ngày. Yukimura-kun tới đây để tìm Sanada-kun huấn luyện sao?” Tôi cười cười hỏi.

“Đúng vậy, trận đấu sắp bắt đầu, Rikkaidai không thể cho phép thất bại lần thứ hai. Quán quân cả nước, bọn tớ đã đợi rất lâu.” Yukimura sau sự dịu dàng là khí phách không thua gì Atobe.

“Vậy hãy cố lên nhé!” Kiên định gật gật đầu nhìn Yukimura.

“Ừ.”

Cuối tuần lễ vàng, trong đạo quán có rất nhiều học sinh đến, tôi bước nhanh vào trong đình. “Thầy, em đến rồi!” rồi ngồi quỳ ở ngoài cửa phòng.

“Ừ” Một giọng nói khí phách mười phần vang lên, cửa bị đẩy ra. “Haruno!”

Con dâu cả của nhà Sanada, cũng chính là mẹ của Hoàng đế Sanada, kính cẩn đi đến, “Bố, xin hỏi bố có gì phân phó?”

Cứ nghĩ đến đến người chị đáng yêu của tôi về sau sắp sửa ở trong một gia đình như thế này, trở thành một phụ nữ cũ kĩ, trong lòng liền bi ai một trận.

“Đã thu dọn phòng xong chưa?”

“Ngày hôm qua đã thu dọn xong rồi ạ.”

“Tốt, đưa Nakamura đi đi.”

“Vâng.”

Lão nhân ở nhà đúng là Thái Thượng Hoàng lãnh huyết, tôi hơi run lên. “Vậy, thầy, em lui trước.” Khuất phục trước thế lực hắc ác, tôi là người thành thật.

“Bác gái, thật phiền toái bác.” Lễ phép cảm tạ nói.

“Không có gì, không cần phải khách khí như vậy. Rất nhanh chúng ta sẽ là người một nhà rồi, ha ha.” Phu nhân Haruno hòa ái nhìn tôi. Hừ! Đương nhiên rồi, cái con chồn kia của nhà bác đã ngậm đi Kuyou-onechan xinh đẹp nhà của cháu rồi!

(Tác giả Phi: chồn chẳng phải là chỉ ăn trộm gà thôi sao? Hay cô ám chỉ Kuyou là… ――biu~ người này bị ném ra hệ ngân hà. )

“Hơn nữa, đây là lần đầu tiên bác thấy bố coi trọng một đệ tử như vậy đấy.” bác gái, đấy không phải là coi trọng, mà là tra tấn! Tra tấn!

“Thầy luôn dạy dỗ cháu, cháu luôn luôn cảm kích trong lòng.” Về công phu giả vờ, tôi là cao thủ!

“Đây rồi.” Đẩy ra cửa phòng màu trắng, bên trong là một gian phòng kiểu Nhật sạch sẽ. “Trong nhà đều là con trai, nên đối với phòng con gái thì bác hơi thiếu kinh nghiệm. Đừng ngại, thiếu cái gì thì cứ nói với bác nhé.” Phu nhân Haruno đúng là khách khí.

“Không không, thế này là rất tốt đấy ạ! Cháu chưa bao giờ nằm giường kiểu Nhật cả, căn phòng tao nhã như vậy đúng là rất đẹp. Cháu rất cám ơn bác!” Xoay người cúi đầu.

“Ha ha, vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Genichirou nhà bác với cháu bằng tuổi, nếu có chuyện gì, cháu cũng có thể nói với nó.” bác gái, bác dùng ánh mắt nhìn chị cháu để nhìn cháu làm gì chứ, cháu và Sanada Genichirou căn bản là khác tuổi mà, hoàng đế nhà bác làm gì có chỗ nào giống thanh thiếu niên!

Thay xong trang phục kiếm đạo, mang theo thanh kiếm Senbonzakura đến gặp lão nhân. “Nghỉ phép vài ngày, không bỏ nhiệm vụ đấy chứ.” Lão nhân mặt không biểu cảm nhìn tôi chằm chằm.

“Nghiêm túc nghe thầy dạy bảo, một chút cũng không dám sơ sẩy.” cung kính khom người.

“Ừm, buổi sáng em vào đạo quán hỗ trợ chỉ đạo học sinh đi.”

Hm? Hôm nay trời có bão sao? Có phải lão nhân Sanada chưa tỉnh ngủ hay không mà tự nhiên lại từ bi thế!

“Buổi chiều có bạn cũ của thầy tới chơi, thầy muốn em cùng học sinh của ông ta đối chiến. Nếu thắng, thầy sẽ cho em thụ đao.”

“Thật vậy ạ? Thầy!” Sanada Genemon ở trong mắt tôi hóa thân thành Phật Tổ Tây Thiên, lóe sáng rọi vạn trượng.

“Ừ, chuẩn bị cho tốt.”

(Toji: “thụ đao”hiểu nôm na là nghi thức nhận đệ tử chính thức của nhà võ)