Quyển 29 : Ngươi là ai?
Huyết tự mới ban bố.
"Lần huyết tự này thời gian chấp hành là toàn bộ ngày 15 tháng 10, mà địa điểm chấp hành huyết tự do chính hộ gia đình tìm kiếm. Vào ngày 1 tháng 10, đài phát thanh Triệu Hách ở thành phố K, tại sóng radio 1125, tại khoảng thời gian gần 0 giờ, sẽ xuất hiện một đoạn tín hiệu cầu cứu mật mã Moore. Giải đoạn mật mã đó, sau đó cả ngày 15 tháng 10 nhất định phải ở tại địa điểm tìm ra được. Lần huyết tự này là lần huyết tự cuối cùng năm 2011, từ tháng 11 bắt đầu, tất cả hộ gia đình sẽ tiến hành tổng thanh toán huyết tự."
(mật mã Moore xem trong mấy phim chiến tranh hoặc mấy phim điệp viên ngày xưa, ngày nay nó vẫn được sử dụng, chính là mật mã dùng các bước sóng ngắn dài mà cứ tít tít tè tè ấy.)
Hộ gia đình chấp hành huyết tự là, Bạch Cách Tùng, Viên ấn, Đường Không Tương, Mộng Tử Anh, Lâm Tín năm người.
Bạch Cách Tùng thân là hộ gia đình năm mươi năm trước, nhìn thấy cái huyết tự này dường như minh bạch điều gì đó. Tổng thanh toán? Tổng thanh toán là có ý gì?
Trên thực tế, "Tổng thanh toán", ý chỉ huyết tự nhà kho với tư cách là huyết tự cuối cùng, sẽ đem hạn chế triệt để giải trừ. Tháng 11, nhân số mà ác linh nhà kho có thể gϊếŧ sẽ không còn bất luận hạn chế nào nữa. Ngay cả đem toàn bộ hộ gia đình gϊếŧ sạch cũng hoàn toàn có thể.
Trước đó, nếu hộ gia đình không có cách nào rời khỏi nhà trọ, kết quả chính là phải chết không cần nghi ngờ!
Bồ Liền Sinh, Bạch Cách Tùng cùng Mạc Thủy Đồng ba người, lúc này đang ở trong 1 khách sạn. Phương diện tài chính đều do Ngân Dạ cung cấp , Ngân Dạ cùng Lý Ẩn đồng dạng cũng có thể coi như phú nhị đại, phụ thân hắn vốn là lão bản 1 đại xí nghiệp, tuy rằng xa xa kém Lý Ung có thể chưởng khống cả tài lực (tiền tài và nhân lực) tập đoàn Dương gia khổng lồ, nhưng cung cấp phí tổn cho bọn người Bồ Liền Sinh ở lại khách sạn cũng vẫn dư xài. Vì thế, Bồ Liền Sinh đối với Ngân Dạ cũng phi thường cảm kích.
Cùng ngày thời gian huyết tự nhắc tới là ngày 1 tháng 10.
Cũng là lúc huyết tự lần thứ mười của Lý Ẩn bắt đầu.
Căn cứ vào đoạn huyết tự này, thời gian gần 0 giờ ngày 1 tháng 10, trên sóng radio sẽ xuất hiện 1 đoạn mật mã Moore. Mà trong những hộ gia đình bị chọn trúng này, người hiểu được tín hiệu Moore chính là Đường Không Tương. Hắn là một quân nhân hải quân đã xuất ngũ. Mà cái này cũng là nguyên nhân hắn được chọn vào lần huyết tự này.
Lúc này đây, nhà trọ rõ ràng không trực tiếp đưa ra địa điểm chỉ thị, mà lại dùng phương thức quái dị, giải mã tín hiệu Moore? Cái này làm Cách Tùng trăm mối không có cách giải. Bất quá, hiện tại cũng không phải thời gian nghĩ về điều này.
Cùng ngày, tất cả mọi người tụ tập lại với nhau.
Bạch Cách Tùng năm mươi năm sau lại lần nữa chấp hành huyết tự. Cũng thật không ngờ, năm mươi năm sau nhà trọ ngược lại vẫn chưa có "quên" hắn. Huyết tự tổng thanh toán? Là cái gì? Bạch Cách Tùng căn bản không hiểu.
Đối với hắn mà nói, thế giới này đã trôi qua năm mươi năm. Lý do lúc trước chấp nhất phải rời khỏi nhà trọ nay đã không còn. Ngay không lâu trước đây, hắn đã tìm được thê tử.
Chỉ là, thê tử năm đó là 1 cô gái trẻ trung đã biến thành một bà lão tuổi già sức yếu. Nhi tử của hắn cũng đã là trung niên nhân 50 tuổi, thậm chí ngay cả tằng tôn cũng có.
Thê tử về sau gả cho 1 nam nhân họ Hà, thậm chí nhi tử cũng đổi lại họ. Năm mươi năm trôi qua, bất luận ý nghĩ nào cũng không thể đánh lại tuế nguyệt. Hôm nay, thê tử và nhi tử cơ hồ đã quên mất hắn. Nửa thế kỷ, đủ để cải biến hết thảy.
Nhưng đối với Cách Tùng mà nói, mọi chuyện mới chỉ là việc xảy ra không lâu trước đó.
Hắn và thê tử, khi còn bé quen biết nhau trong chiến tranh, sinh hoạt chỉ có khói thuốc súng, chiến hỏa, xác chết. Nhưng cũng chính vì cuộc sống trải qua hoạn nạn cùng nhau như thế, tình cảm so với sắt đá lại càng thêm kiên định. Bọn họ may mắn vẫn còn sống sót trong chiến tranh, hơn nữa không bao lâu thì thành hôn. Tuy gia đình cực kỳ nghèo khổ, nhưng Bạch Cách Tùng phi thường trân trọng cuộc sống như vật. Thê tử làm việc tại nhà máy dệt, còn hắn thì dựa vào truyền thừa của phụ thân trở thành người làm đá.
Đều nói vợ chồng nghèo hèn trăm sự buồn bã, nhưng đối với Cách Tùng và vợ hắn mà nói, nghèo khó ngược lại càng làm bọn hắn thêm gắn bó, tương cứu (tương trợ và giúp đỡ) trong lúc hoạn nạn, vượt qua cửa ải trùng trùng điệp điệp khó khăn. Không có hoa dưới trăng, cũng không có thề non hẹn biển, không có hoa tươi và nhẫn, không có quần áo, trang sức hoa lệ, không có nhà ở. Có, chỉ là tín niệm và kiên trì đối với cuộc sống. Bạch Cách Tùng thường xuyên nói với thê tử: "Bất kể như thế nào, so với thời kỳ chiến tranh, chúng ta hiện tại không cần phải lo lắng mỗi ngày đều có thể sẽ chết, chúng ta có đủ cơm để ăn, có thể sống giống như 1 con người." Cái này là kiên trì của Bạch Cách Tùng.
Thời điểm nhi tử Bạch Thành sinh ra, Cách Tùng phi thường cao hứng. Cha mẹ hắn thời điểm sinh ra hắn, huynh đệ tỷ muội đã có 1 đống lớn. Trong cuộc sống chiến tranh, sinh hoạt có bao nhiêu thống khổ không cần nói cũng biết, mà nhiều hơn 1 miệng ăn cơm là nhiều hơn 1 phần gánh nặng. Cha mẹ hắn đều là người nghèo khổ, sau khi chiến tranh bộc phát liền di chuyển đi nơi khác, mẫu thân trong quá trình này mà sinh hạ ra hắn. Ở thời điểm bức đến tuyệt lộ, thời điểm không thể sống nổi thì hắn ra đời. Cho nên, bị đặt cái tên là "Cách Tùng" (tên gốc là Cách Ghét, chả hiểu phải đặt thế nào cho chuẩn nữa) . bởi vậy có thể thấy được cha mẹ đối với sự ra đời của hắn chán ghét đến thế nào. Cho nên, hắn hi vọng con của hắn sẽ nhận được sự quan tâm, chúc phúc lớn nhất, hắn thề nhất định phải làm 1 phụ thân xứng đáng. Vô luận có trôi qua bao nhiêu gian khổ, hắn cũng phải đem nhi tử trở thành người chính trực, vì vậy hắn đặt cho con trai cái tên Bạch Thành.
Nhưng ngay cái năm nhi tử ra đời thì hắn tiến vào nhà trọ. Đối mặt với 1 tin dữ như vậy, là lần đầu tiên Cách Tùng cảm thấy tuyệt vọng. Giống như năm đó, trong chiến tranh theo gia tộc di chuyển, chung quanh nguyên một đám người chết đi, thời thời khắc khắc đều sợ hãi sẽ bị gϊếŧ. Nhưng hắn không vì vậy mà tinh thần sa sút chán chường, bỏ qua gia đình mình. Thật vất vả kiên trì đến bây giờ, hắn thề nhất định phải còn sống rời khỏi nhà trọ. Gia đình hắn không thể không có hắn, con hắn vừa sinh ra không thể cứ như vậy mà không có phụ thân!
Nhưng hiện tại, hết thảy đều thay đổi. 50 năm qua đi. Thê tử đã hơn 70 tuổi, hắn không còn nhận ra nổi nàng nữa. Nàng hiện tại cùng người bạn già sống chung 1 chỗ, nhi tử và con dâu thỉnh thoảng có tới thăm nàng. Mà cháu của hắn cũng đã hơn 20 tuổi, vừa sinh tằng tôn.
Có lẽ là trùng hợp, ngày đó, hắn nhìn thấy con trai đỡ lấy thê tử, mang theo cháu trai và tằng tôn tới công viên du ngoạn. Thê tử đầu tóc bạc trắng, nếp nhăn trải rộng, ngay cả lời nói ra miệng còn khó nhọc. Mà nhi tử thoáng nhìn cũng có chút thành tích, nâng 1 bụng bia đi lại, con dâu trẻ hơn so với nhi tử vài tuổi, còn lưu lại vài phần bộ dạng thùy mị; về phần cháu trai thì cực kỳ suất khí, thoạt nhìn tựa hồ càng giống con dâu, còn tằng tôn, vẫn còn quấn trong tã lót.
Nhìn đến những người có huyết mạch cùng mình lúc trước, Bạch Cách Tùng mới chân chính cảm nhận tuế nguyệt trôi qua. Nhân sinh của hắn đã bị nhà trọ cướp đi 50 năm. Bên trong căn phòng đó có 5 tiếng đồng hồ, nhưng ngoại giới đã trôi qua năm mươi năm. Giờ phút này, hắn mới chính thức cảm nhận được điều này.
Trong lòng hắn, tựa hồ 1 khắc ấy cũng trở nên già nua. Nhân sinh, đã không thể trở về được. Những người này, đều đã sớm quên hắn, nhi tử và cháu trai đã không phải họ Bạch. Hôm nay, thời đại này, không có vị trí cho hắn.
Hắn nhìn thê tử thỉnh thoảng dùng bàn tay nhăn nheo của mình vuốt ve tằng tôn, nhi tử và con dâu thì bàn về thị trường chứng khoán, cháu trai thỉnh thoảng cầm điện thoại xem tin tức. Một khung cảnh phi thường hoàn mỹ này, hắn không thể bước vào nữa rồi.
Nhân sinh của hắn, đã không còn thuộc về nơi này.
Hắn trở về không được. Trở về không được.
Cuối cùng, hắn phát hiện, trên thế giới này, những người duy nhất có vận mệnh cộng đồng với mình, chỉ có Liền Sinh và Thủy Đồng.
Giờ này khắc này, hắn nhìn màn hình máy tính, thông qua camera trước đó đã an trí trong nhà trọ để đọc huyết tự, nói với Liền Sinh bên cạnh: "Lúc này, ta sẽ sống sót trở về. Liền Sinh, ngươi và Thủy Đồng phải chờ ta. Chúng ta năm đó không phải đã hẹn, sẽ cùng nhau rời khỏi nhà trọ sao?"
Năm đó, đúng vậy a. Năm mươi năm trước, chính xác có thể gọi là năm đó rồi. Thời điểm Liền Sinh nghe được Cách Tùng nói ra những lời này, hắn hiểu Cách Tùng đã chấp nhận sự thật bản thân đang ở thế giới 50 năm sau.
Mà bây giờ điều trọng yếu nhất phải làm chính là căn cứ vào huyết tự chỉ thị, giải mã tín hiệu Morse. Điểm này, giao cho Đường Không Tương trước đây từng là hải quân làm rồi. Đồng thời, trong những hộ gia đình chấp hành lần này, Viên ấn là 1 trong bẩy trí giả mới của nhà trọ, đáng tin cậy.
Vào ban đêm, bên trong khách sạn, tất cả hộ gia đình cần chấp hành huyết tự đều tụ tập lại. Đường Không Tương tướng mạo đường đường, vóc dáng thẳng tắp, dường như do trước kia từng là quân nhân, thế đứng và tư thế ngồi đều đạt tiêu chuẩn, làm việc cũng rất cẩn thận tỉ mỉ. Mà Lâm Tín, là 1 nam tử có mái đầu rối tung, bất quá hai mắt lại lộ ra vài tia khôn khéo. Mộng Tử Anh là nữ tử có gương mặt mập mạp, mang theo vài phần trẻ con, lớn lên coi như không tệ.
Bọn hắn đều là hộ gia đình chấp hành huyết tự lần này.
Lúc này radio đã điều chỉnh tốt, chỉ chờ đợi tín hiệu kia xuất hiện mà thôi. Bọn hắn sẽ đem nội dung tín hiệu ghi lại, còn Đường Không Tương sẽ tiến hành giải mã.
Rất nhanh, tin quảng cáo đang phát ra bỗng dưng im bặt, đột ngột chuyển thành tín hiệu morse...
Đáng nhắc tới chính là, trong khoảng thời gian này, tại nhà trọ phát sinh ra 1 sự tình quỷ dị. Một nhóm hộ gia đình đặc thù tiến vào nhà trọ.
Lúc này bọn người Liền Sinh sau khi giải mã tín hiệu liền trở về nhà trọ 1 lần.
Nhưng mà lần trở về này lại tao ngộ 1 tình huống cực kỳ đặc biệt.
Hắn vừa đẩy cửa xoay ra chợt nhìn thấy trong đại sảnh xuất hiện 1 nhóm người. Toàn bộ đều là những gương mặt lạ hoắc, hẳn là hộ gia đình mới.
Mà những người này, trong đó có 1 nam tử trung niên da ngăm đen, dễ làm người khác chú ý, dù sao những người tiến vào nhà trọ rất ít người có niên kỷ lớn như vậy, mà người bên cạnh hắn thoạt nhìn cũng là 1 nữ tử trung niên, bộ dáng thùy mị, nhìn ra được trước đây có vài phần tư sắc.
"Cái này... Nơi đây là đâu?" Chỉ thấy trong đó còn có một thiếu nữ mặc ki-mô-nô diện mục kinh hoảng nhìn chung quanh, những lời nói ra đều là tiếng nhật. Thoạt nhìn giống như Tiểu Dạ Tử đồng dạng là người Nhật Bản.
Trong nhóm người này, tối trấn định nhất chính là nam nhân trung niên kia. Hắn nhìn kỹ chung quanh nơi này một chút, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra 1 tia cười lạnh.
Đúng, là cười lạnh.
"Các vị..." Liền Sinh bước nhanh tới, hắn đương nhiên muốn đem quy tắc giảng giải cho vài người mới này. Tuy trước mắt ở trước cửa nhà trọ có dán 1 tờ giấy nêu rõ quy tắc, nhưng Liền Sinh tự nhiên hy vọng bản thân mình có thể nói rõ hơn 1 chút, nếu không sự tình quỷ dị bậc này ai mà tin tưởng?
"Như vậy... Các vị, ta nói rõ một chút a." Liền Sinh vừa đinh nó tiếp thì nam nhân trung niên da ngăm đen đã đoạt lời.
"Ta gọi La Hưu " nam tử tiến về phía Liền Sinh, dùng giọng điều phi thường điềm tĩnh nói: "Khuyển tử... Thời gian trước cảm ơn đã chiếu cố."