"Đỗ xe!"
Theo 1 tiếng hô này Lý Ẩn lập tức vươn tay mở cửa xe, nhưng cửa xe vừa mới khóa lại, trong nhất thời chưa thể mở ra!
Lý Ẩn trừng 2 mắt như muốn nứt, nhưng thời gian không đợi người. Ở trong 1 chớp mắt hắn cảm giác được, không gian ở khóe mắt đã dần bị 1 sắc đỏ bao trùm!
Lúc này Tử Dạ cũng đi qua hỗ trợ, nhưng xe vẫn không có dấu hiệu dừng lại!
Trên ghế lái, tài xế gục đầu, máu tươi không ngừng tuôn ra từ mắt mũi miệng, chết đến không thể chết hơn. Mà sau khi tài xế chết đi, cả chiếc xe mất đi khống chế, lao lên vỉa hè tông thẳng vào 1 căn nhà khóa cửa!
Lý Ẩn lúc này rốt cục mở được cửa xe, hắn ôm Tử Dạ lập tức nhảy ra ngoài, cả thân thể trùng điệp đập lên mặt đất! Cũng khá tốt chung quanh nơi này không có xe cộ đi qua, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm! Mà sau lưng chiếc xe taxi đâm vào cửa hàng chỉ nghe thấy ầm 1 tiếng!
Trên người Lý Ẩn có nhiều chỗ bị thương, nhất là ở vai đặc biệt đau. Bây giờ không phải đang chấp hành huyết tự, bị tổn thương trở về nhà trọ cũng không được trị liệu. Mà Tử Dạ thì đỡ hơn nhiều, nhưng gương mặt cũng bị trầy da nghiêm trọng, gò má trái xuất hiện một vết thương rất rõ ràng.
Lý Ẩn và Tử Dạ đều trật vật đứng dậy, cũng may não bộ không bị va chạm, nếu không có khả năng hôn mê tại chỗ. Lý Ẩn khẽ cử động, bả vai và bước chân đều truyền tới đau đớn kịch liệt, từ đầu gối trở xuống, máu đã nhuộm đỏ cả ống quần.
Hắn đi vài bước liền ngã xuống, Tử Dạ vội vàng nâng hắn dậy, quay đầu quan sát phía sau: "Chúng ta phải nhanh lên một chút! Lý Ẩn! Vừa rồi em nhìn thấy trong kính xe, chúng ta không thể trì hoãn, phải nhanh lên!"
Cùng lúc đó, Thập Tam cùng Tâm Luyến hai người rốt cục tới được thành phố X.
Bước ra khỏi nhà ga, Thập Tam nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại sắc trời đã ngày càng muộn, trước mắt hắn vẫn chưa thu được liên lạc của bọn người Lý Ẩn.
Hắn lấy điện thoại di động có ý định gọi cho Lý Ẩn, nhưng gọi qua lại không có người bắt máy. Đây cũng là tự nhiên, Lý Ẩn bây giờ đang chạy trốn không kịp, còn đâu thời gian bắt điện thoại.
"Như thế nào lại... Chẳng lẽ Lý Ẩn đã xảy ra chuyện?" Thập Tam nhíu mày, bàn tay nắm lấy Tâm Luyến càng thêm chặt. Tình huống hiện tại nửa phần chủ quan cũng không thể có. Hôm nay hi vọng duy nhất, chính là cha mẹ!
Hắn đang định gọi điện cho Tử Dạ đột nhiên lại nhận được điện thoại của Kha Ngân Dạ!
Hắn lập tức nhận điện, không đợi đối phương mở miệng đã hỏi: "Ngân Dạ, xảy ra chuyện gì sao?"
Quan hệ giữa hắn và Ngân Dạ càng thêm mật thiết, thời gian dài đến nay cũng không phải 1 chút tình cảm cũng không có, Ngân Dạ gọi điện thoại tới tức là không có chuyện gì, hắn cũng cảm thấy an tâm.
"Thập Tam!" thanh âm của Ngân Dạ truyền đến: "Nghe cho kỹ, chúng ta đã tra được 1 chút manh mối... Các ngươi lập tức tới thành phố S! Lập tức!"
Ngân Dạ đem mọi chuyện nói ra hết thảy, gương mặt Thập Tam trong chốc lát chẳng còn lại chút huyết sắc!
"Ngươi... Ngươi... Ngươi nói, hàng đầu?"
Thập Tam tuy đã trải qua nhiều lần sinh tử, nhưng đối với hắn mà nói, hai chữ "Hàng đầu" lại càng thêm đáng sợ! Từ nhỏ cha mẹ đã khuyên bảo hắn, hàng đầu là tà cổ chi thuật, ngay cả phụ thân hắn La Hưu cũng phải lộ ra thần sắc kiêng kị. Cả đời Thập tam chỉ 2 lần cảm giác được cảm xúc kiêng kị cùng sợ hãi của phụ thân, lần đầu tiên là khi đề cập đến "Hàng đầu", lần thứ hai chính là lúc nói cho hắn biết sự tồn tại của nhà trọ!
Có thể làm cho phụ thân thần bí khó lường, tâm như nước phải lộ ra thần sắc nguy hiểm thì không cần nhiều lời. Bất quá, Thập Tam cũng nhìn ra, cha mẹ thật sự là vì mình, muốn sử dụng hàng đầu để giải cứu mình. Trong lòng hắn dâng lên một cổ tình cảm ấm áp. Hắn thề, nếu như có thể sống sót, nhất định dùng nửa đời sau hảo hảo hiếu thuận cha mẹ. Vô luận như thế nào cha mẹ cũng là người nhà của mình, là huyết mạch chí thân.
Cúp điện thoại, hắn lại dẫn Tâm Luyến tiến vào nhà ga một lần nữa, ở quầy bán vé biết được 0 giờ mới có chuyến tàu tới thành phố S.
Hiện tại, chỉ có thể chờ đợi.
Mua vé xong, ngồi nghỉ ngơi tại đại sảnh nhà ga, hắn lấy ra một lọ nước khoáng đưa cho Tâm Luyến: "Trước uống nước a, một đường bôn ba em có lẽ cũng mệt mỏi rồi. Nhẫn nại thêm chút nữa, hiện tại, nhất định phải nghĩ biện pháp thông qua hàng đầu cứu chúng ta..."
"Thật sự có thể chứ?" Tâm Luyến tiếp nhận bình nước nhưng tay lại run rẩy không ngừng.
"Anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng cha mẹ anh cho rằng có thể thì nhất định có thể. Bất quá, người tên "Vong Linh" kia là ai? Được rồi, nhiều năm qua cha mẹ ở nơi nào làm chuyện gì anh cũng không biết..."
Vì danh tự của mình đại biểu cho điềm xấu, nên Thập Tam từng cho rằng cha mẹ căn bản không coi trọng hắn. Nhưng thật không ngờ cha mẹ vẫn vì hắn mà 1 mực trả giá.
Vô luận như thế nào, vì con cái, cha mẹ tổng có thể hi sinh hết thảy. Cha mẹ hắn cũng như thế.
"Cha mẹ của anh vẫn 1 mực quan tâm anh đấy." Tâm Luyến lúc này dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của Thập Tam, nói: "Cha mẹ đều giống nhau... Cha mẹ em cũng thế, bọn họ đến nay vẫn chưa biết em còn sống..."
Nói đến đây, ánh mắt của nàng lại lần nữa trở nên ảm đạm.
"Cuộc sống của phụ thân ngoại trừ âm nhạc chỉ có em và mẫu thân. Năm đó mẫu thân chính là vì hâm mộ tài hoa âm nhạc của phụ thân mới cùng ông ở 1 chỗ. Sau khi rời khỏi giới âm nhạc, ngược lại ông trở thành chấp giáo bồi dưỡng nhân tài mới, rất nhiều người đều cảm thấy tiếc hận, nhưng đối với phụ thân mà nói, dạy âm nhạc cũng là niềm vui thú, ông quá yêu âm nhạc rồi... Cho nên, thời điểm em nói thích âm nhạc, ông thực sự rất vui mừng..."
Trong nội tâm Thập Tam lúc này cũng cảm thấy 1 hồi quặn đau. Hắn lúc trước sở dĩ yêu mến Tâm Luyến cũng bởi vì tài hoa âm nhạc của nàng, nhất là phương diện Piano, nàng có thể nói đã đạt tới tiêu chuẩn gia. Tâm Luyến cùng phụ thân nàng đồng dạng, đều yêu âm nhạc. Vốn ý định sau khi kết hôn, tiếp tục học sâu thêm về piano, thậm chí có ý định lưu diễn nước ngoài. Thập Tam một mực ủng hộ nàng, mà hôm nay... Nàng còn có thể sống sót, tiếp tục đàn piano sao?
"Anh đã thấy rồi." Thập Tam bỗng nhiên nói: "Ngày hôm đó anh ở trong thư phòng đã nhìn thấy nhạc phổ. Mặc dù anh đối với âm nhạc dốt đặc cán mai, nhưng đối với âm điệu piano của em luôn để anh cảm giác khó quên. Cũng bởi vì vậy, anh mới dần yêu mến em. Đối với em, âm nhạc có phải sinh mệnh thứ 2?"
"Ân, " Tâm Luyến nhẹ gật đầu: "Nếu như có thể còn sống, em sẽ gảy khúc đàn kia cho anh nghe. Đương nhiên, đó không phải ca khúc về tình yêu lưu hành, là âm nhạc cổ điển."
"Không sao, chỉ cần đó là khúc nhạc em gảy." Thập Tam nở nụ cười hớn hở, "Nhạc khúc của em đối với anh là điều an ủi tốt nhất."
"Ân... Tốt, ước định, sống sót, sau đó, em sẽ gảy khúc đàn kia cho anh nghe, khúc đàn em sáng tác..."
Sống sót...
Hai từ này nặng trĩu đặt trong ngực Thập Tam. Vì mưu sinh, hắn bỏ ra hết thảy thủ đoạn, hôm nay càng là hoàn cảnh cứu tử nhất sinh, phải tranh thủ một đường hi vọng.
Thập Tam giờ phút này ngẩng đầu, hướng về nơi tối tăm, nơi thần minh có lẽ không tồn tại cầu nguyện.
Chỉ mong... hy vọng của mình đừng trở nên vô ích. Chỉ cần mình và Tâm Luyến có thể còn sống, chỉ cần có thể sống sót, có thể sống sót...
Mà Lý Ẩn và Tử Dạ cuối cùng cũng tới được nhà ga, hai người ngồi xích lô đi đến. Tiến vào đại sảnh không lâu sau thì nhìn thấy Thượng Quan Miên.
Nhìn thấy nàng, Lý Ẩn lộ ra một tia vui mừng, tổn thương nơi bả vai cũng không còn quá đau đớn. Đoạn đường này nguy cơ trùng trùng, hiện tại đã có chút hi vọng.
Chỉ là, cái người gọi là Vong Linh đến tột cùng còn sống hay đã chết? Người này cùng cha mẹ La Thập Tam, về sau đã xảy ra những chuyện gì?
Vô luận như thế nào, nhất định phải nghĩ biện pháp lợi dụng cái gọi là tà cổ để thu hoạch sinh cơ! Như vậy, vô luận là Quỷ hồn áo đỏ, hay ác linh nhà kho, chỉ sợ cũng có thể tiêu trừ sạch sẽ! Về phần có thể dùng cho huyết tự trong tương lai hay không, Lý Ẩn căn bản không ôm hi vọng. Hiện tại, ít nhất phải nghĩ biện pháp đưa nhà trọ trở về trạng thái bình thường đã. Dù sao đã có những bức họa tương lai của thần cốc Tiểu Dạ Tử, dựa vào đó vượt qua 10 lần huyết tự không phải không có khả năng.
Đi đến trước mặt Thượng Quan Miên, Lý Ẩn cười nói: "Cuối cùng vượt qua rồi. Hiện tại..."
"Bị thương?" Thượng Quan Miên liếc mắt nhìn 2 người nói: "Tìm chỗ ngồi xuống đi, lợi dụng khoảng thời gian chờ xe lửa xử lý vết thương một chút."
Nói đến đây, tay nàng bỗng nhiên chỉ vào bả vai Lý Ẩn nói: "Ngươi một mực bụm vai, gặp phải tổn thương gì sao?"
"Xem bộ dáng dường như trật khớp " Lý Ẩn học qua y học , đương nhiên không khó phán đoán, "Không ngại, hiện tại..."
Nhưng kế tiếp Thượng Quan Miên đột nhiên bắt lấy cánh tay Lý Ẩn, chỉ nghe thấy 1 tiếng vang thanh thúy, Lý Ẩn cảm giác 1 hồi đau nhức kịch liệt, nhưng hắn cắn răng không mở miệng kêu lên.
"Đã giúp ngươi chỉnh lại" Thượng Quan Miên mặt không đổi sắc nói: "Những người khác đâu? Đều trốn không thoát?"
"Ngân Dạ về sau có liên hệ với ta 1 lần, nói hắn và La Thập Tam đã liên lạc với nhau, mặt khác liên hệ với ta còn có Mạc Thủy Đồng, Tôn Thanh Trúc, Hồng Ban Ơn ba người. Trừ đó ra, tất cả mọi người chết rồi."
Mười bẩy hộ gia đình, thế mà chỉ 1 lúc chết mất 10 người!
Huyết tự bình thường, tỷ lệ tử vong còn không cao tới như vậy ah!
" Quỷ hồn áo đỏ nhìn chằm chằm vào chúng ta đây có lẽ cũng là chuyện tốt." Hai mắt Lý Ẩn lúc này lộ ra một tia tinh mang, "Điều này đại biểu chúng ta có năng lực đối kháng với chúng, cho nên mới phải ra tay đối phó chúng ta. Nếu như chúng chỉ đối phó với Kim Tâm Luyến còn nói được, bởi vì Quỷ hồn đem nàng coi thành tên sát thủ Y Thanh Thủy. Thế nhưng chúng ta lại không giống, cùng bọn chúng không oán không cừu, nói cách khác..."
"Chỉ hy vọng như thế." Thượng Quan Miên không biểu hiện cảm xúc chấn động gì cả, chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy.
Cuối cùng, xe lửa đến nơi. Trùng hợp chính là 2 chuyến xe đều tới vào khoảng 0 giờ, nhưng lại ở 2 nhà ga bất đồng. Ngân Dạ cùng bọn người Tôn Thanh Trúc tụ hợp cũng bắt 1 chuyến xe sau đó. Ba phương lực lượng, mỗi nhóm đều thay phiên nhau cử người canh gác, nhất định đoạn thời gian này phải dưỡng đủ tinh thần, ngủ một hồi, bằng không mà nói không thể nào bổ sung thể lực.
Mà bọn hắn, đến tột có thể tìm được hy vọng mới ở thành phố S hay không?
Đồng thời, 1 khắc sau nửa đêm 0 giờ đã tiến vào tháng 9. Nói cách khác, ác linh nhà kho lại có thêm hạn ngạch 10 người chết!